Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341: Đang Làm Gì Vậy?

Chương 341: Đang làm gì vậy? Chương 341: Đang làm gì vậy?Chương 341: Đang làm gì vậy?

Lâm Phong vui vẻ, nhanh chóng đuổi theo!

Lúc về đến nhà, Thiến Thiến và bà nội Hoàng đều vẫn chưa ngủ.

Cửa vừa mở, khoảnh khắc thấy được Khương Y Thanh đứng ở bên ngoài, hai hàng nước mắt tức khắc lăn dài trên gương mặt bụ bẫm của Thiến Thiến!

Cô nhóc lo lắng sợ hãi đến điên luôn rồi, lúc này nhìn thấy được Khương Y Thanh, tức khắc nước mắt lưng tròng bao trọn toàn bộ gương mặt, mím chặt miệng lao vào trong vòng tay đang mở rộng của Khương Y Thanh!

"Ma ma..."

Thanh âm tràn ngập run rẩy đầy đau khổ.

Tiếng gọi này, cơ hồ là chạm thẳng đến trái tim của Khương Y Thanh!

Ai có thể chịu nổi được chứ?

Trái tim Khương Y Thanh lập tức tan chảy!

Co vội vàng ôm chầm lấy Thiến Thiến.

"Ma ma, ma ma đã đi đâu vậy? Thiến Thiến lo cho mẹ, Thiến Thiến sợ lắm, sợ sau này không còn được gặp mẹ nữa!"

"Hu hu... Thiến Thiến sợ lắm .....

Cô bé đã luôn ở trong trạng thái căng thẳng lo lắng từ lúc không thấy Khương Y Thanh đâu, nỗi lo sợ ngày một chồng chất lên cao.

Nơm nớp lo sợ mà chờ mong Khương Y Thanh trở về.

Tới khi Khương Y Thanh thật sự trở về rồi, cô bé cuối cùng cũng không còn nhịn được nữa, bộc phát toàn bộ cảm xúc.

Oa oa khóc âm lên. Mặc kệ cho Lâm Phong khuyên nhủ thế nào cũng không thể nào dừng lại được.

Nhắc tới cũng kỳ quái.

Ngươi chưa từng rơi nước mắt như Khương Y Thanh thế mà lúc này hốc mắt cũng không khống chế được mà đỏ bừng lên.

Tựa hồ như phần mềm yếu nhất trong lòng kia bị đào ra.

Hốc mắt Khương Y Thanh đỏ ửng, vươn tay ôm lấy Lâm Thiến Thiến, cằm nhỏ cọ xát trên đầu nhỏ cô bé, một lúc sau mới mềm giọng nói: "Ma ma không sao cả, Thiến Thiến đừng khóc nữa, ngoan."

Dứt lời xong, lại không ngờ rằng chính bản thân cũng khóc không thành tiếng.

Hốc mắt bà nội Hoàng đỏ bừng.

Bà đưa tay lau nước mắt, cảm thấy vừa vui vừa kích động, hoàn toàn không biết phải làm gì lúc này.

"Để, để bà đi nấu cho mấy con bát mì!"

Bà nội Hoàng vội vàng lau nước mắt nói: "Tối nay các con chưa có gì bỏ bụng, chắc đói lắm rồi!"

Lâm Phong thấy thế, nhanh chóng cản bà lại.

"Không cần vậy đâu bà nội Hoàng ơi, để con làm là được rồi, bà và Thiến Thiến nhanh đi ngủ đi, không cần phiên phức vậy đâu bài!"

Bà nội Hoàng lập tức cau mày, tỏ vẻ không vui.

"Tiểu Phong! Mặc dù bà không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy con và Tiểu Thanh mệt mỏi thành như vậy, không thể cứ trì hoãn việc nghỉ ngơi thật tốt được, nấu mì cũng không phải chuyện lớn lao gì! Đừng cản bà! Nếu không bà nổi giận đó!"

Nghe những lời lẽ chính đáng của bà nội Hoàng, rốt cuộc Lâm Phong cũng không ngăn cản bà nữa. Anh gật đầu, lúc này bà nội Hoàng mới đi phòng bếp.

Lâm Thiến Thiến khóc tu tu ôm chặt lấy Khương Y Thanh, hai người khóc một hồi lâu lúc này mới chậm rãi dừng lại.

"Nhìn con kìa, đừng khóc nữa, khóc đến độ không thấy trời đâu đất đâu nữa rồi kìal"

Khương Y Thanh yêu thương sờ mặt Lâm Thiến Thiến.

Lâm Thiến Thiến khit mũi.

Nhỏ giọng lại chấp nhất nói: "Mới không đâu! Thiến Thiến giống ma ma, ma ma khóc rất đẹp, nên Thiến Thiến khóc lên cũng xinh đẹp như ma ma vậy!"

Thiến Thiến lập tức chọc cho Lâm Phong và Khương Y Thanh phì cười!

"Được rồi, được rồi, ăn mì thôi nào!"

Cả ba nín khóc mỉm cười.

Bầu không khí cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Lúc này, bà nội Hoàng bưng mì ra, hai tô lớn, một tô nhỏ.

"Nha đầu Thiến Thiến cứ nhất quyết một mực nói là chờ hai đứa về rồi mới ăn cơ, nói thế nào cũng không chịu ăn!"

Bà nội Hoàng đặt khay xuống và bưng ba bát mì.

Nghe vậy, Khương Y Thanh đau lòng đánh mắt nhìn Thiến Thiến, nói: "Sao Thiến Thiến lại không ăn? Con còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nếu không ăn sẽ đói chết mất, ma ma sẽ về mà, con không cần lo lắng đâu."

Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt, nghiêm mặt đáp: "Không phải là Thiến Thiến không chịu ăn, mà là Thiến Thiến không đói chút nào!"

Dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của cô bé lập tức chọc cho Lâm Phong bật cười. "Vậy bây giờ thế nào rồi? Hiện tại có đói không?"

Lâm Phong trêu ghẹo hỏi.

Lâm Thiến Thiến nghe Lâm Phong hỏi xong, lập tức ngượng ngùng nở nụ cười.

"Đói ạ."

Thiến Thiến dùng sức ưỡn bụng, hết sức đáng thương nhìn Lâm Phong và Khương Y Thanh: "Ba ba ma ma trở về một cái là Thiến Thiến đói bụng luôn ái!"

Lâm Phong lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô nhóc này.

"Mau ăn mì nào!"

Hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc.

Cả ba cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đói trong bụng.

Một bát mì lớn, sau hai - ba khoắng đã trông được thấy đáy.

Phần mì trong bát của Thiến Thiến không hề ít, lúc này cũng đã bị cô nhóc ăn sạch sẽ.

"Bà nội Hoàng! Bà để đấy cho cháu, để cháu dọn cho!"

Lâm Phong thấy bà nội Hoàng chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp thu thập bát đĩa, vội vàng mở miệng ngăn lại.

Bà nội Hoàng kiên trì muốn làm, nhưng cho dù có nói gì Lâm Phong cũng không cho bà động tay vào.

"Không được, hiện tại trời lạnh, bà lớn tuổi rồi, mà lúc này cũng không còn sớm sủa nữa, bà mau đi ngủ đi!"

Lâm Phong kiên quyết nói.

Bà nội Hoàng nghe Lâm Phong nói vậy xong cũng không tiếp tục nài nỉ nữa, vẫy tay gọi Thiến Thiến: "Thiến Thiến tới đây nào, bà nội dẫn con đi rửa ráy, tới giờ ngủ rồi, sáng ngày mai còn phải dậy đi học!"

Mặc dù Lâm Thiến Thiến vẫn muốn ở chung với Lâm Phong và Khương Y Thanh thêm một lúc nữa, những nghĩ tới việc ngày mai xác thật phải đi học nên không mè nheo đòi ở lại thêm nữa.

Cô nhóc lưu luyến không rời hôn lên má Lâm Phong và Khương Y Thanh xong mới đi theo bà nội Hoàng đi rửa ráy.

Trong phòng khách to lớn, chỉ còn lưu lại hai người Lâm Phong và Khương Y Thanh.

"Anh đi dọn bát đũa, em đi nghỉ ngơi trước đo."

Lâm Phong ân cần quan tâm Khương Y Thanh.

"Ừm."

Khương Y Thanh lên tiếng.

Lúc này Lâm Phong mới tiến vào trong phòng bếp.

Tới khi Lâm Phong rửa bát đĩa xong, quay lại đã thấy Khương Y Thanh nặng nề tựa ở trên ghế sô pha ngủ.

Nhìn gương mặt đang chìm vào trong giấc ngủ của Khương Y Thanh, lông mày Lâm Phong nhẹ nhàng nhướng lên một cái.

Từ sau khi Khương Y Thanh bước ra khỏi khách sạn có điều gì đó không thích hợp.

Mặc dù Lâm Phong phát hiện, vẫn cho rằng là do sợ hãi quá nên mới bậy.

Nhưng...

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu chỉ trong một nháy mắt sau đó lập tức bị gạt phăng đi. Lâm Phong đứng dậy, đi vào trong phòng, tìm chăn lông, sau đó nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị đắp cho Khương Y Thanh.

Chăn lông rất mềm mại.

Động tác của Lâm Phong rất nhẹ nhàng.

Tới khi anh đắp cho Khương Y Thanh xong, trong nháy mắt chuẩn bị đứng dậy, bên tai bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên.

"Làm cái gì vậy?"

Giọng nói lạnh tanh đến mức khiến Lâm Phong giật mình.

Lâm Phong vô thức sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Khương Y Thanh.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phong tê dại da đầu.

Quen biết Khương Y Thanh bao nhiêu lâu, cộng với những phỏng đoán mơ hồ về vấn đề nhân cách của Khương Y Thanh, Lâm Phong gần như ngay lập tức nhận ra rằng đây tuyệt đối không phải Khương Y Thanh mà anh biết!

Anh vô thức đứng thẳng người lên, tạo khoảng cách giữa mình và Khương Y Thanh trước mặt.

Sau đó, nghiêm túc nhìn chằm chằm Khương Y Thanh trước mặt, nhanh chóng suy tư chân tướng chuyện này.

Hẳn là chuyện hôm nay đã tạo thành kích thích đối với Khương Y Thanh.

Dẫn đến sự xuất hiện nhân cách thứ hai của cô ấy.

Tất cả đều bị Lâm Phong đè xuống.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải một bước nhìn một bước!

"Tôi đắp chăn cho cô."

Lâm Phong bình tĩnh nói. Khương Y Thanh nhướng mày, cấp tốc nhìn lướt qua tấm chăn đang che kín trên thân người mình.
Bình Luận (0)
Comment