Chương 343: Lưu manh
Chương 343: Lưu manhChương 343: Lưu manh
"Ma ma, ma ma..."
Thanh âm cô nhóc mềm nhữũn, mang theo sợ hãi.
Sự biến mất của Khương Y Thanh ngày hôm nay, đã mang lại xung kích rất lớn cho cô nhóc.
Cho dù hiện tại Khương Y Thanh đã quay trở lại, nhưng Thiến Thiến vẫn gặp phải ác mộng.
Trong giấc mơ, Khương Y Thanh cứ thế mà rời đi, cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại khiến Thiến Thiến hết sức thương tâm.
Nhưng mà, cô bé hoàn toàn không biết được rằng, giờ phút này Khương Y Thanh đang ở bên cạnh quan sát mình, nghe một tiếng gọi này của mình, tâm cũng phải nát!
"Ma ma ở lại, ma ma ở lại đi mà..."
Khương Y Thanh nghẹn ngào, vội vàng vươn tay ra, nắm lấy tay Thiến Thiến!
Mặc dù biết cô bé không phải đang gọi mình, nhưng Khương Y Thanh vẫn cảm thấy hết sức hạnh phúc như cũ.
Lúc trước là cô nhất thời xúc động mới có Lâm Thiến Thiến.
Tuy nhiên, cô không hề cảm thấy hối hận chút nào.
Điều tiếc duy nuối nhất đó là, ma ma mà Thiến Thiến luôn miệng gọi cũng không phải mình.
Đây coi như là bí mật duy nhất thuộc về cô đi.
Khương Y Thanh thực sự không buông bỏ được.
Trong mơ, Thiến Thiến vốn đang bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô nhóc đưa tay ra nắm chặt lấy tay Khương Y Thanh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở mắt ra.
"Ma ma?”
Thanh âm Thiến Thiến giòn tan, gọi xong, đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm Khương Y Thanh, vừa mừng vừa sợ nói: "Ma ma, sao ma ma lại ở đây thế này?"
Trong nháy mắt, Khương Y Thanh tan chảy.
Cô cố gắng nở một nụ cười, đưa tay ra chạm vào mặt Thiến Thiến, sau đó cười nói: "Bởi vì ma ma nhớ conl"
Thiến Thiến nghe Khương Y Thanh nói xong, lập tức cười tít mắt!
"Thiến Thiến cũng nhớ ma ma lắm!"
Cô bé nói, nhanh chóng duỗi cánh tay bụ bẫm bé nhỏ của bản thân ra ôm chặt Khương Y Thanh vào lòng!
Khuôn mặt Khương Y Thanh hơi đỏ lên, trái tim cứng rắn lúc này đã mềm nhữn cả ra.
"Ma ma ơi, chừng nào ma ma kết hôn với ba ba vậy? Con nghe dì nhỏ nói, nếu ma ma muốn ở chung một chỗ với ba ba và Thiến Thiến vậy thì phải kết hôn, nếu không thì sẽ không thể ở cùng với nhau được đâu!"
Thiến Thiến cau mày, buồn rầu nói.
"Vậy lúc nào ma ma mới có thể đến ở cùng với Thiến Thiến vậy? Dì nhỏ còn nói, chỉ có kết hôn, như vậy ma ma mới được xem như ma ma chân chính của Thiến Thiến, nếu không thì không tính!"
Thiến Thiến lại nói tiếp, vươn tay kéo tay Khương Y Thanh bắt đầu nũng nịu.
"Ma ma, ma ma nói cho con biết đi!"
Mặt Thiến Thiến bụ bẫm lại non mềm, lúc này đang chớp mắt nhìn cô, dưới ánh sáng yếu ớt, có thể trông thấy được sự chân thành tha thiết lại nghiêm túc trong đó. Chỉ là...
Trái tim Khương Y Thanh truyền đến từng đợt từng đợt thắt chặt.
Bản thân chẳng qua là đang chiếm cứ lấy thân phận ma ma Thiến Thiến mà thôi.
Nói cho cùng, người mà bé con thích, vẫn là nhân cách khác của cô.
Nói đến cũng thật là nực cười.
Bản thân thế mà lại đi ghen tị với chính mình.
Có lẽ đã thực sự đến lúc phải biến mất...
Giao lại ký ức của mình cho một mình khác, để cho cô ấy tiếp nhận lấy ký ức của mình tiếp tục đi về phía trước, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Đối với Thiến Thiến mà nói, đó cũng là con đường đúng đắn nhất.
Sau khi mọi cảm xúc tiêu tan, Khương Y Thanh cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn.
Cô cẩn thận bước lên giường, sau đó mỉm cười đưa tay ra, kéo Thiến Thiến vào trong ngực mình.
"Thiến Thiến à, trước giờ chưa bao giờ ma ma đã đọc truyện cổ tích cho Thiến Thiến nghe nhỉ?"
Lâm Thiến Thiến nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu.
"Lúc Thiến Thiến còn bé xíu xịu xìu xiu, ba ba thường đọc truyện cổ tích cho Thiến Thiến nghe, nhưng kể từ khi ba ba đi kiếm tiền, thế là từ lúc đó trở đi ba ba không kể chuyện vào buổi tối trước khi đi ngủ cho Thiến Thiến nghe nữa, ma ma cũng chưa từng đọc truyện cổ tích cho Thiến Thiến nghe đâu!"
Cô bé nghiêm túc đáp.
Khương Y Thanh mỉm cười, vươn tay, xoa đầu Thiến Thiến, sau đó chân thành nói: "Vậy tối nay, ma ma kể cho Thiến Thiến nghe chuyện nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ nhé, có được hay không?”
Bé con đến cùng vẫn chỉ là bé con mà thôi.
Ngay khi nghe Khương Y Thanh nói muốn kể chuyện cho nghe, con mắt đột nhiên phát sáng!
Cô bé nghiêm túc tìm một tư thế thoải mái, nép mình trong vòng tay của Khương Y Thanh, sau đó chân thành nói: 'Ma ma, ma ma kể đi, Thiến Thiến thích nghe truyện cổ tích nhất!"
Thiến Thiến nói xong, Khương Y Thanh lập tức nở nụ cười.
Cô hắng giọng bắt đầu kể.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú nòng nọc nhỏ, nòng nọc nhỏ toàn thân trên dưới tối đen như mực, chỉ có một đầu thật dài cùng một cái đuôi đen nhánh, nòng nọc nhỏ trông thấy người khác ai ai cũng có ma ma, nó cũng muốn bản thân có một người mẹ, cho nên..."
Khương Y Thanh chậm rãi kể.
Bên trong bóng đêm đen kịt.
Ánh đèn mờ ảo.
Lúc này đã nhập đông, trời đông ở Thượng Hải cũng trở nên lạnh hơn.
Nhưng trong căn phòng yên tĩnh này lại vô cùng ấm áp.
Sáng sớm, Lâm Phong tỉnh dậy đầu tiên.
Nói đúng ra, đêm hôm qua anh ngủ không được ngon giấc lắm!
Tuy anh biết Khương Y Thanh tuyệt đối sẽ không tổn thương Thiến Thiến, kia dù sao cũng là con của mình, nhưng nhân cách thứ hai của Khương Y Thanh xuất hiện........
Cô ấy dễ dàng nổi nóng, Lâm Phong không có gì để dám chắc. Sáng sớm lúc Lâm Phong tỉnh lại, không có bất kỳ ai trong phòng khách.
Anh thấy cửa phòng Khương Y Thanh còn đang đóng chặt, ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đi đến trước phòng xem coi thế nào.
Nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, giờ khắc này bên trong căn phòng trống rỗng không có lấy một bóng người, chớ nói chỉ là Khương Y Thanh!
Lúc này, Lâm Phong cũng coi như là xác định, Khương Y Thanh đã ở trong phòng Lâm Thiến Thiến cả đêm.
"Chết rồi!"
Lâm Phong bực bội vươn tay, gãi tóc trên đầu: "Mình đang nghĩ cái gì thế này? ! Người ta tốt xấu là mẹ ruột của Lâm Thiến Thiến!"
Anh ở đây lo lắng cái gì? !
Tuy nói thì là nói như vậy, nhưng hai mắt Lâm Phong vẫn cứ dán chặt vào cửa phòng Lâm Thiến Thiến, không có chút tâm tư gìI
"Cạch cạchiI"
Rốt cuộc, ngay thời điểm Lâm Phong lo lắng không nhịn lại được nữa, cửa phòng Lâm Thiến Thiến mở ra.
Lâm Phong lao thẳng vào bên trong vào.
"Ba bal"
Lâm Thiến Thiến là người đầu tiên ra khỏi phòng.
Rõ ràng hôm qua Thiến Thiến ngủ rất ngon, khi nhìn thấy Lâm Phong, đôi mắt lập tức cười đến nheo lại, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lâm Phong.
"Thiến Thiến ngủ dậy rồi đấy à?"
Lâm Phong lập tức quan sát trên dưới Thiến Thiến một lượt.
Cô nhóc lông tóc không thương bị động tác này của Lâm Phong làm cho bất ngờ.
"Ba ba ơi, làm sao vậy?"
Cô nhóc nghi ngờ hỏi.
Lâm Phong nhẹ nhàng thở ra.
Nghe Thiến Thiến hỏi vậy, anh chỉ mỉm cười xua tay nói: " Không có gì, ba ba là muốn gặp con ấy mà."
Lâm Phong nói xong, nghiêng đầu liếc mắt nhìn vào trong phòng.
Tuy nhiên, cái nhìn này ngay lập tức khiến lông mày anh nhảy một cái.
Chỉ thấy trong phòng, Khương Y Thanh vừa mới mặc quần áo tử tế, thấy anh nhìn vào trong phòng, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, gắt giọng: 'Lưu manhI"