Chương 344: Hoàn toàn không nhớ
Chương 344: Hoàn toàn không nhớChương 344: Hoàn toàn không nhớ
Gần như trong nháy mắt, Lâm Phong đã xác nhận người phụ nữ trước mặt anh chính là Khương Y Thanh, người rất quen thuộc với anh.
Trái tim anh nhất thời thả lỏng!
Ý cười trên mặt anh lúc này hoàn toàn giãn ra, anh nháy mắt với Khương Y Thanh, nói: "Em sao vậy, vợ anh mà anh không thể nhìn ư?"
“Anh...
Khương Y Thanh đỏ mặt, cắn môi, sau đó nhanh chóng nghiêng người để tránh Lâm Phong, nhanh chóng kéo khóa kéo quần áo của mình lại.
Lâm Thiến Thiến đi theo phía sau cô.
"Ba ơi, sáng nay chúng ta ăn gì thế ạ?"
Lâm Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm Phong nghe bé hỏi thì bị chọc cười.
"Chẳng phải tối hôm qua Thiến Thiến đã ăn một chén mì rồi hay sao?" Chén mì tối hôm qua cũng xem như khá lớn, theo lý mà nói thì cô nhóc hẳn đã no rồi mới đúng.
Chẳng lẽ gần đây cô nhóc lớn thêm lên nên lượng ăn nhiều hơn chăng?
Lâm Phong bỗng nhiên bật cười to.
Lâm Thiến Thiến thấy Lâm Phong cười to, cô nhóc hơi xấu hổi
Ba ba chắc chắn đang cười mình vì ăn quá nhiều!
Hừi
"Người ta đang lớn lên mà, đang lớn lên nha!"
Lâm Thiến Thiến vừa nói vừa nhanh chóng quay đầu lại nhìn Khương Y Thanh. "Mẹ ơi, mẹ xem ba ba kìa, ba ba trêu Thiến Thiến kìal"
Cô nhóc nói với vẻ mặt tủi thân.
Khuôn mặt của Khương Y Thanh vẫn còn đang đỏ hồng, cô đi ngoài liếc nhìn Lâm Phong nói: "Thiến Thiến hiện tại còn nhỏ, còn đang phát triển cơ thể, ăn nhiều một chút có sao đâu!"
Khương Y Thanh nói xong, cúi đầu ho nhẹ rồi nói tiếp: "Em cũng đói, sáng nay chúng ta ăn gì?”
Nghe Khương Y Thanh hỏi, Lâm Phong lập tức nhún vai, xòe hay nói: "Sáng nay anh không định nấu ăn, như vậy đi, chúng ta ra ngoài ăn được không?"
Tuy Thiến Thiến luôn cảm thấy đồ ăn Lâm Phong nấu là ngon nhất, nhưng cô nhóc vẫn thích ăn đồ ăn bên ngoài vì nó mới lạ.
"Được đó, được đó!"
Cô nhóc vui vẻ nhảy nhót đi thu dọn cặp sách của mình rồi đổi giày.
"Thiến Thiến muốn ăn bánh bao nhỏ nhất, thêm sủi cảo nữa!"
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô nhóc, Lâm Phong không khỏi mỉm cười nhắc nhở: "Con phải đừng rửa mặt đánh răng đi chứ, đừng quên đấy!"
Cô nhóc mới nhớ ra, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của mình rồi giậm chân đi về phía bồn rửa mặt.
Khương Y Thanh cũng đang định đến bồn rửa mặt, nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn Lâm Phong, nghi ngờ hỏi: "Kỳ lạ, tối hôm qua sao em ngủ cùng với Thiến Thiến vậy?"
Tất cả những gì Khương Y Thanh nhớ là buổi sáng cùng nhau thức dậy, phát hiện mình và Thiến Thiến ngủ cùng nhau.
Vả lại cô nhóc rõ ràng rất ỷ lại vào mình.
Cánh tay nhỏ mủm mỉm đầy thịt ôm quanh thắt lưng mình, cả cái đầu nhỏ nhắn cũng vùi vào trong người mình.
Tuy rằng cảm giác này khiến cô cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu, nhưng Khương Y Thanh hực sự không thể nhớ được tối qua cô đến phòng của Thiến Thiến lúc nào?
Câu hỏi này vừa được hỏi ra, sắc mặt của Lâm Phong lập tức biến hóa cực kỳ vi diệu.
Anh cúi đầu kho nhẹ, cười nói: "Chắc là em bị mộng du! Tối qua hình như anh nghe thấy em thức dậy, có lẽ em quên rồi chăng."
Lâm Phong lừa gạt nói.
Thực ra Lâm Phong cũng biết Khương Y Thanh sớm muộn gì cũng phát hiện ra chuyện này.
Làm thế nào cũng không giấu được.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Phong đều hy vọng có giấu được lúc nào hay lúc ấy.
Anh muốn cô ít bị tổn thương hơn.
Sau tất cả, nếu tìm ra được giải pháp mới thì sao?
Khương Y Thanh không biết mình mắc chứng mộng du.
Nhưng anh chợt nhớ ra rằng đây không phải là lân đầu tiên chuyện này xảy ra.
Cô nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, cảm thấy chắc là như vậy.
"Thì ra là vậy, thảo nào em cứ luôn thức dậy phát hiện mình ở những nơi khác nhau.”
Khương Y Thanh suy nghĩ rồi quay người đi rửa mặt.
Lâm Phong ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Khương Y Thanh hơi phức tạp. Có lẽ, giấu cô ấy là cách tốt nhất lúc này.
Về phần chuyện sau này, đi được bước nào hay bước ấy thôi!
Ba người thay giày xong, cầm đồ dùng Lâm Thiến Thiến dùng đi học, rồi mới ra khỏi cửa.
Khương Y Thanh phải đến phòng làm việc, mấy ngày gần đây cô nhận được đơn hàng lớn, khách hàng còn đang xếp hàng chời
Cho nên nhiệm vụ đưa Thiến Thiến sáng sớm hôm nay đều giao cho Lâm Phong.
Ba người ăn sáng ở cửa hàng ăn sáng, Lâm Thiến Thiến ăn căng cả bụng, cô nhóc nắm tay Lâm Phong đứng trước cửa hàng, cười ngọt ngào vây tay chào tạm biệt Khương Y Thanh.
"Bái bai mẹt"
Cô nhóc làm cử chỉ hôn gió với Khương Y Thanh.
"Thiến Thiến ở trường phải nghe lời cô giáo, biết không?"
Khương Y Thanh mỉm cười đưa tay sờ sờ đầu cô nhóc, ngay khi cô đang chuẩn bị rời đi, cô phát hiện cô nhóc đưa tay ra nắm lấy vạt áo của cô.
"Sao kéo mẹ vậy?”
Khương Y Thanh cười hỏi cô nhóc.
Lâm Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Khương Y Thanh nói: "Mẹ ơi, tối nay mẹ kể cho Thiến Thiến nghe truyện nòng nọc nhỏ tìm mẹ được không ạ?"
Giọng nói của cô nhóc hơi non nót.
Nhưng khi rơi vào tai của Khương Y Thanh thì lại khiến cô choáng váng.
Cái, cái gì?
Cái gì mà nòng nọc nhỏ tìm mẹ? "Thì là câu chuyện tối hôm qua mẹ kể cho Thiến Thiến nghe đó!"
Lâm Thiến Thiến nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Khương Y Thanh, cô nhóc bổ sung thêm.
Tuy nhiên, lần này Khương Y Thanh thật sự nghi ngờ.
Tối hôm qua mình đã kể cho Thiến Thiến nghe câu chuyện này khi nào?
Chẳng phải Lâm Phong nói mình nửa đêm bị mộng du hay sao?
Chẳng lẽ người bị mộng du vẫn có thể kể chuyện được à?
Khương Y Thanh không hiểu tại sao.
Lâm Phong vừa mới tính tiền xong vừa vặn đi tới, nhìn thấy hai người đứng đối diện, Khương Y Thanh thì mang vẻ mặt nghi ngờ, anh lập tức cười hỏi: "Em sao vậy?"
Lâm Thiến Thiến ngay lập tức kể lại mọi chuyện cho Lâm Phong nghe.
"Ngày hôm qua mẹ còn nói hôm nay mẹ sẽ kể tiếp câu chuyện cho Thiến Thiến nữa mài"
Cô nhóc nói xong, vẻ mặt buồn bã như sắp rơi nước mắt.
Lâm Phong gần như theo bản năng ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh.
Đúng như dự đoán, cô ấy đang nhíu mày như đang cố gắng nhớ lại tối qua mình đã làm những gì.
Tuy nhiên anh nhìn thấy sự nghi ngờ và hoang mang trên khuôn mặt cô.
Lâm Phong vội vàng nói: "Thiến Thiến, mẹ con bây giờ mệt rồi, tối nay mẹ về nhất định sẽ kể chuyện cho con nghe, không tin con hỏi mẹ đi!"
Lâm Phong nói xong, vội vàng ra hiệu bằng mắt với Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, cô vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Được! Tối nay về mẹ nhất định sẽ kể chuyện cho con nghe! Con muốn nghe truyện gì mẹ đều kể cho con nghe hết!" Lâm Thiến Thiến hít hít mũi, lau sạch nước mắt sắp rơi xuống. Ba người họ tách ra. Khương Y Thanh đi thẳng đến phòng làm việc. Hôm nay cô ấy có rất nhiều việc phải làm.