Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 345: Khảo Sát

Chương 345: Khảo sát Chương 345: Khảo sátChương 345: Khảo sát

Cô không chỉ giải quyết chuyện của khách hàng, mà còn là chuyện Lâm Phong nhờ vả mình.

Lần trước Lâm Phong đưa cho mình viên ngọc bích đế vương, nhờ mình làm giúp anh ấy một chiếc nhãn, anh vẫn chưa quên đâu đấy!

Trước đây Khương Y Thanh không biết giá thực sự của khối ngọc bích đế vương.

Sau đó cô cẩn thận đi tìm hiểu, tham quan nhiều cuộc triển lãm tác phẩm về ngọc bích đế vương.

Đến lúc đó cô mới thực sự hiểu được giá trị đáng kinh ngạc của khối ngọc bích đế vương trong tay côi!

Cả cuộc đời này, dù cô là một nhà thiết kế trang sức, hay là nhà thiết kế thời trang.

Tất cả những thứ tốt đẹp đều là có thể gặp không thể cầu.

Cô cần phải nghiêm túc xem xét nó thật cẩn thận!

Trường mẫu giáo Lam Thiên.

Hôm nay khi nhìn thấy Từ Mạn Lệ đứng ở trước cổng trường mẫu giáo, không thể không nói là Lâm Phong rất kinh ngạc.

Suy cho cùng, hôm qua đã xảy ra chuyện như thế, là một đòn giáng mạnh vào bất kỳ cá nhân hay gia đình nào.

Nhưng Từ Mạn Lệ thế mà vẫn đến trường mẫu giáo.

Lâm Phong rất bất ngờ về điều này.

Tuy nhiên, khi Lâm Phong dẫn Thiến Thiến đi tới, Lâm Phong lúc này cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Từ Mạn Lệ. Anh tưởng rằng chuyện xảy ra hôm qua không ảnh hưởng gì đến cô ấy.

Nhưng mà...

Từ Mạn Lệ trước mắt anh trông vô cùng mệt mỏi.

Làn da vốn mềm mại cũng đã chuyển sang sạm màu.

Đặc biệt là đôi mắt, vừa sưng vừa đỏ, rõ ràng là do khóc suốt đêm.

Lâm Phong dừng một chốc, muốn mở miệng an ủi vài lời, nhưng cuối cùng đánh nuốt xuống những lời muốn nói.

Ít nhất vào thời điểm này, điều an ủi tốt nhất là im lặng không nói gì cả.

Lâm Phong dẫn Lâm Thiến Thiến đi qua, sau đó ngồi xổm xuống vẫy tay tạm biệt Lâm Thiến Thiến, anh mỉm cười nói: "Tạm biệt Thiến Thiến! Ở trường học con phải ngoan, buổi tối chờ ba đến đón nhé!"

Lâm Thiến Thiến nghiêm túc gật gật đầu, sau đó nói: "Tạm biệt ba, ba cũng phải cẩn thận nha!"

Hai cha con tạm biệt nhau, sau đó, ngay lúc Lâm Phong chuẩn bị rời đi, Từ Mạn Lệ vẫn luôn tỏ ra mệt mỏi, im lặng không nói gì bỗng nhiên lên tiếng: "Thực xin lỗi."

Từ Mạn Lệ ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong chăm chú, khóe môi nở nụ cười tự giễu: "Tối qua mẹ em đã tự thú, tâm tính của bà ấy cũng không xấu, bà ấy chỉ vì đạt được mục đích của mình mà làm ra chuyện bất chấp lý lẽ, em hy vọng anh có thể tha thứ cho bà ấy nhiều hơn..."

Hầy.

Lâm Phong thầm thở dài trong lòng.

Anh vốn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ xem ra điều đó rõ ràng là không thực tế.

"Chuyện này không liên quan đến cô, cô không cần phải xin lỗi."

Lâm Phong nói: "Hơn nữa, ngày hôm qua mẹ cô cũng dừng lại ở bước cuối cùng, Khương Y Thanh cũng không bị tổn hại gì, cô ấy cũng không hận mẹ của cô, tôi hy vọng cô có thể hiểu được."

Nói cách khác, cả anh và Khương Y Thanh đều không vì chuyện này mà có thành kiến với Từ Mạn Lệ.

Hốc mắt Từ Mạn Lệ hơi ửng đỏ.

Cô cắn môi, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: "Cảm ơn anh."

Lâm Thiến Thiến lúc này cũng hiểu chuyện vươn tay, kéo tay Từ Mạn Lệ: "Cô giáo Lệ Lệ, cô đừng buồn nữa!"

"Ừ"

Từ Mạn Lệ miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó dẫn Lâm Thiến Thiến đi vào trường mẫu giáo.

Nhìn thấy hai người rời đi, Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay anh phải đến Ngưng Huy Đường.

Hôm qua anh đã hẹn với người của Ngưng Huy Đường hôm nay gặp mặt.

Đúng lúc anh đưa người của Ngưng Huy Đường đi xem toàn bộ một ngàn mẫu đất.

Anh bắt xe đến thẳng Ngưng Huy Đường.

Đã thấy Diệp Quảng Sinh đang chờ mình.

Diệp Quảng Sinh nhìn thấy Lâm Phong tới, anh ta vội vàng đứng dậy chào hỏi Lâm Phong.

"Thế nào, hôm nay có thể đi xem được không?"

Lâm Phong cười nói: "Đương nhiên là được rồi."

"Vậy được! Chúng ta khởi hành ngay bây giời"

Diệp Quảng Sinh lấy chìa khóa xe trong túi ra, sau đó nói với Lâm Phong: "Đi xe của tôi đi!"

Lâm Phong sửng sốt.

Thật ra, ban đầu anh định gọi taxi.

Đợi đến khi Diệp Quảng Sinh lấy chìa khóa xe ra, lúc này anh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, người ta chính là ông chủ lớn danh xứng với thực, làm sao có thể ngồi taxi đi được cơ chứ?

Trước khi lên xe, Lâm Phong nhìn nhìn lướt qua logo của xe.

Maybach.

Lâm Phong trước giờ chưa từng nghĩ đến việc mua ô tô, lần đầu tiên cảm thấy mình nên mua một chiếc ô tô tử tế?

Phía bắc thành phố.

Đây là một nơi cực kỳ xa xôi.

Tuy rằng sự phồn hoa của Thượng Hải đã lan rộng tới đây, thế nhưng đó cũng chỉ là một góc.

Một ngàn mẫu đất trên cơ bản đều bị đủ loại người chiếm giữ.

Xung quanh đang có nhiều công trình xây dựng.

Nhiều công nhân nhập cư sống ở đây.

Bao gồm cả một số quán ăn tạm thời và những thứ tương tự, tất cả đều mở cửa rầm rộ ở đây.

Khi Lâm Phong dẫn Diệp Quảng Sinh tới, có nhiều quán ăn đã mở cửa.

Thấy có người đến, một nhóm người vội vàng hét lên.

"Bữa sáng ngon, bổ, rẻ đây! Hai vị mua một phần không?!"

"Chỗ chúng tôi có tiểu long bao, mì sợi phở canh suông, món nào cũng có, mời quý khác đến nếm thử!" "Bánh bông lan, bánh bao súp, há cảo..."

Tiếng rao không dứt bên tai.

Diệp Quảng Sinh cau mày nhìn những người bán hàng rong trước mặt, lông mày anh ta nhíu chặt lại.

"Nơi này loạn quá."

Nhiều năm trôi qua, nơi này từ lâu đã không còn là vùng đất bằng phẳng, hoang vu.

Đủ loại người tụ tập ở đây, nhiều tòa nhà khác nhau mọc lên mọc lên, thoạt nhìn trông như một ngôi làng nhỏ phồn hoa trong thành phố.

Lâm Phong cười cười, sau đó nói: "Đúng vậy, nơi này nhiều người, đủ loại thế lực đều đến chen chân vào."

"Nhưng mà..."

Lâm Phong nói xong, mỉm cười nhìn Diệp Quảng Sinh nói: "Tôi tin tưởng Ngưng Huy Đường hẳn là có phương pháp giải quyết đúng không?"

Đề cập đến giải pháp giải quyết cho vấn đề này.

Biểu tình trên mặt Diệp Quảng Sinh nhất thời sinh ra vẻ kiêu ngạo rất mờ nhạt.

"Đương nhiên rồi. '.

Ngưng Huy Đường đã cắm rễ ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, cái khác không nói, chỉ đơn giản nói các thế lực đan xen nhau, Ngưng Huy Đường của họ có thể ngược dòng thời gian trở lại hai trăm năm trước!

Tuy rằng nơi này trông có vẻ phức tạp, nhưng nếu thật sự muốn giải quyết nó thì đó thực sự không phải là vấn đề.

"Vậy được, nếu là hợp tác, như vậy vấn đề ở đây liên giao cho Ninh Huy Đường của các anh, vấn đề nuôi trông trên mặt đất, có thể để tôi xử lý."

Lâm Phong cười nói: "Còn nữa, các anh cần hoa gì, tôi có thể lấy từ Vân Nam đến cho các anh, chất lượng tuyệt đối bảo đảm."

Chỉ có hoa tốt mới có thể tạo ra mật tốt.

Đây là một sự thật được công nhận.

Diệp Quảng Sinh nghe Lâm Phong nói thế mới lộ ra vẻ mặt tươi cười!

Tốt lắm!

Vì là hợp tác nên hai bên cần thể hiện sự chân thành trong hợp tác mới đúng.

"Nếu đã như vậy, chúng ta trở về là có thể soạn thảo hợp đồng!"

Diệp Quảng Sinh vừa cười vừa nói, tùy tiện mua chút đồ ăn sáng của quán ăn bên đường lấp đầy bụng, sau đó cùng Lâm Phong quay trở vê.

Mảnh đất này trải dài ngút tâm mắt.

Khái niệm một ngàn mẫu đất là gì?

Chỉ cần họ có thể giành được, sản xuất mật ong tốt nhất, như vậy, Ngưng Huy Đường của họ sẽ được cứu!
Bình Luận (0)
Comment