Chương 347: Gặp bác sĩ tâm lý
Chương 347: Gặp bác sĩ tâm lýChương 347: Gặp bác sĩ tâm lý
Cô nhân viên hướng dẫn mua xe đi ở phía trước, bước chân suýt chút nữa loạng choạng!
Đầu năm nay, người có thể thanh toán hết toàn bộ số tiền chẳng còn được nhiêu người!
Người này chắc chắc là đại gia rồi!
Sau khi làm theo hướng dẫn của cô nhân viên điền một loạt các tờ đơn, thời điểm anh ký tên có nghĩa là chiếc xe này đã hoàn toàn thuộc về mình.
Nếu nói không vui mừng thì là nói dối.
Dù nói gì đi nữa thì đây cũng là chiếc xe đầu tiên mình mua.
Lâm Phong đi theo cô nhân viên hướng dẫn mua xe, quay trở lại chiếc xe Cullinan màu đen lúc nãy.
Cô nhân viên hướng dẫn mua xe nhanh chóng cúi xuống, mở cửa xe ra.
"Mời anh, anh có thể lái chiếc xe này đi được rồi!"
"Cám ơn." Lâm Phong cười nói.
Sau đó anh ngồi lên xe.
Dưới sự hướng dẫn đơn giản của cô nhân viên hướng dẫn mua xe, anh đã hiểu đại khái về các tính năng hoạt động của chiếc xe này.
Trong khoảnh khắc động cơ vang lên, Lâm Phong cảm thấy bên tai vang lên tiếng nổ vang, một âm thanh hoàn toàn khác với chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang quanh quẩn bên tai mình!
"Chúc anh có một chuyến đi an toàn, thưa anh!"
Cô nhân viên hướng dẫn mua xe đứng bên cạnh xe, ý cười dịu dàng cúi chào Lâm Phong. Lâm Phong gật gật đầu, sau đó đạp chân ga.
Thân xe trong tích tắc lao nhanh ra ngoài với tốc độ không thể tưởng tượng được!
Nếu trước đây Lâm Phong không hiểu tại sao lại muốn mua một chiếc xe tốt.
Như vậy hiện tại, anh ngược lại cảm thấy mình như bị vả vào mặt.
Cảm giác lái chiếc xe này quả thực không thể so sánh với những chiếc xe bình thường.
Lâm Phong lúc này cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là mua cho Khương Y Thanh một chiếc xe hơi sang trọng để lái!
Tuy nhiên, lúc trong văn phòng làm việc, Khương Y Thanh đang cẩn thận kiểm tra khối lượng công việc trong hai ngày qua.
"Thiết kế trưởng, đây là bản vẽ thành phẩm."
Trợ lý cầm máy tính bảng đưa bản vẽ tới.
Một bức ảnh thành phẩm trên xuất hiện trước mặt Khương Y Thanh.
Đây là những hình ảnh họ đã thiết kế theo yêu cầu của Bên A trong những ngày qua.
Sau nhiều ngày tăng ca cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Khương Y Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô gật đầu nói: "Gửi bản vẽ này cho bên A xem, xem họ có hài lòng không, nếu họ hài lòng thì tốt nhất nên trực tiếp hoàn thiện ngay bây giờ."
"Em biết rồi.".
Trợ lý nhỏ đáp lại rôi mới nhanh chóng đi xuống.
Khương Y Thanh đã bận rộn suốt cả buổi sáng, bây giờ đầu cô đau kinh khủng.
Cô vội vàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó mới thấy nhẹ nhõm được một chút, cô chậm rãi xoa huyệt thái dương của mình.
"Tối nay mẹ phải kể cho Thiến Thiến nghe truyện cổ tích! Giống như tối qua vậy đói"
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng giọng nói trẻ con non nớt của cô nhóc lại hiện lên trong đầu cô.
Khương Y Thanh sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Nhắc đến cũng kỳ lạ.
Tối hôm qua chẳng phải mình bị mộng du mới đi vào phòng hay sao?
Chẳng lẽ lúc mộng du còn có thể kể truyện cổ tích được à?
Khương Y Thanh chỉ cảm thấy có hơi buồn cười.
Cô suy nghĩ một lúc rồi mở điện thoại lên, nhập dòng chữ mộng du vào trình duyệt.
Một loạt các vấn đề cơ bản về khía cạnh tinh thần hiện ra.
Đấy không phải là một căn bệnh, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.
Là kiểu như bị căng thẳng.
Nhưng xem hồi lâu Khương Y Thanh không thấy có mục nào nói người mộng du có thể nói chuyện, hoặc kể truyện cổ tích khi bị mộng du cả.
Hơn nữa, không hiểu sao cô cảm thấy hơi buồn bực.
"Quên đi, đi thiết kế nhẫn trước đãt"
Khương Y Thanh mở máy tính bảng trước mặt ra, cầm bút lên và bắt đầu vẽ chậm rãi.
Thật ra thì Khương Y Thanh đã vẽ nhiều mẫu thiết kế khác nhau nhưng đều bị mình gạt bỏ hết.
Cô thực sự không muốn có lỗi với khối ngọc bích đế vương lớn như thế. Cô nằm sấp trên bàn tỉ mỉ vẽ, không biết thời gian qua bao lâu, các trợ lý đều tan sở.
Khương Y Thanh duỗi thắt lưng.
Cô che miệng ngáp một cái, sau đó đứng dậy hoạt động gân cốt của mình, thu dọn đồ chuẩn bị ra về.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở ra hình ảnh mình vừa tìm kiếm, nhìn kỹ thêm lần nữa.
Trạng thái tinh thân không được khỏe mạnh.
Chẳng lẽ...
Mình thật sự bị bệnh rồi chăng?
Khương Y Thanh suy nghĩ tới nghĩ lui, bèn quyết định vẫn nên đi khám xem thế nào thì tốt hơn.
Dù sao trên người mình quả thực có rất nhiều hiện tượng mà lẽ thường không thể giải thích được.
Ngay sau khi đưa ra quyết định trong đầu, điện thoại di động trong túi của cô bắt đầu đổ chuông điên cuồng.
Khương Y Thanh lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Lâm Phong gọi tới.
Cô nhấn nút trả lời.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Lâm Phong nghe rất vui vẻ.
"Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón eml"
Sau khi Lâm Phong nói xong, Khương Y Thanh vừa định nói địa chỉ của mình cho Lâm Phong, nhưng ngay sau đó, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng, cô nhanh chóng nói: "Tối nay em tan làm muộn, em tự về là được rồi, anh và con đừng đợi em."
"ÀI Thế cơ à!" Lâm Phong hơi thất vọng. Anh muốn Khương Y Thanh ngồi trên chiếc xe mới của mình!
"Vậy được, tối nay anh nấu mấy món em thích ăn, đợi em về ăn tối nhé!"
Sau khi Lâm Phong nói xong, Khương Y Thanh cúp điện thoại.
Khương Y Thanh chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc của mình rồi đứng dậy, cô mở điện thoại ra, đăng ký trực tuyến tại Khoa Tâm thần của Bệnh viện Nhân dân Số một, rồi vội vã đi về phía bệnh viện.
Nếu như nói trước kia cô luôn có thái độ thờ ơ, thì bây giờ Khương Y Thanh không muốn lãng phí cuộc đời mình một cách tùy tiện.
Cô có người mình yêu, người mình nhớ nhung, và người yêu cô rất nhiều.
Cô không nỡ.
Bệnh viện nhân dân số mội.
Khương Y Thanh chạy một mạch đến bệnh viện, lấy số rồi hỏi cô y tá ở bàn y tế, sau đó đi thẳng đến khoa tâm lý trên tầng ba.
Có rất ít người ở khoa tâm lý.
Khương Y Thanh liếc nhìn số thứ tự khám chữa bệnh của mình, cô là người tiếp theo.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, sau đó bước vào phòng khám bệnh.
Trong phòng khám, ánh đèn rực rỡ.
Khương Y Thanh ngồi bên bàn tư vấn.
Bác sĩ là một người đàn ông trông rất trẻ, nụ cười ấm áp như như làn gió xuân, rất đẹp.
"Cô có chuyện gì muốn cần tư vấn không? Tôi có thể giúp được gì cho cô?"
Khương Y Thanh gật đầu, sau đó suy nghĩ, chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, hoặc những chuyện xảy ra trước đó, những chuyện khiến cô từ đầu tới cuối đều khó hiểu.
Bác sĩ tâm lý nghe cô kể xong, không nói gì, sau đó lấy ra một phiếu kiểm tra tâm lý đưa cho Khương Y Thanh.
"Trước tiên cô nên trả lời những câu hỏi này một cách cẩn thận, sau đó chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện."
Không biết có phải là ảo giác của Khương Y Thanh hay không.
Cô luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt mình trông giống như...
Hơi nghiêm túc thì phải?
Lúc đó, Khương Y Thanh không nghĩ đến điều gì khác, cô cầm tờ đơn lên và bắt đầu điền vào một cách nghiêm túc.
Thời gian trôi qua rất chậm.
Thời gian trong phòng như ngưng đọng lại, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến khi Khương Y Thanh viết chữ.
Trong phòng phảng phất ngay cả thời gian cũng cấm, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng xào xạc truyền đến khi Khương Y Thanh viết bút.
"Xong rồi."
Cuối cùng Khương Y Thanh cũng trả lời các câu hỏi trong biểu mẫu, cô mỉm cười đưa biểu mẫu cho bác sĩ.