Chương 348: Ác mộng
Chương 348: Ác mộngChương 348: Ác mộng
"Tốt, tôi xem một chút."
Bác sĩ cười nhận lấy, sau khi liếc sơ, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khương Y Thanh cũng không biết ý nghĩa của chuỗi số liệu này.
Chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ trở nên có chút kinh ngạc lại vi diệu, cô theo bản năng nhíu mày, có chút bận tâm hỏi: "Bác sĩ làm sao vậy? Tôi thực sự bị bệnh sao?”
Bác sĩ không nói chuyện, chỉ là cẩn thận xem đi xem lại số liệu mấy lần, sau đó cau mày, nghiêm túc nói thật với Khương Y Thanh: "Tình huống của cô có chút phức tạp, hiện tại chỉ phán đoán thôi cũng không chính xác lắm."
Bác sĩ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Như vậy đi, cuối tuần này cô có thời gian không? Hãy đến đây một mình, tôi sẽ làm một cuộc kiểm tra đặc biệt cho cô."
Nghe bác sĩ nói như vậy, Khương Y Thanh cảm thấy lo lắng.
Cô hít sâu vài cái, thời điểm đứng dậy mới thấy được tay chân của mình khá lạnh.
Một lát sau, Khương Y Thanh mới hướng bác sĩ gật gật đầu nói: 'Được, bảy giờ sáng thứ bảy, tôi sẽ qua đây đúng giờ."
"Được, tình huống cụ thể cô cũng không cần quá lo lắng, tôi sẽ cố hết sức giúp cô chẩn đoán chính xác."
Bác sĩ hướng về phía Khương Y Thanh lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Thế nhưng Khương Y Thanh làm sao cũng cười không nổi.
Hơn nữa, trong lòng loáng thoáng có một giọng nói tự nói với mình.
Lần này, tình huống dường như còn nghiêm trọng hơn so với chính mình tưởng tượng. "Cảm ơn bác sĩ, tôi đi đây."
Khương Y Thanh nói, đứng lên, miễn cưỡng đi ra bên ngoài.
Ngây ngốc đi ở trên phố, đến hiện tại ở trong đầu của Khương Y Thanh đều là vẻ mặt vừa rồi của bác sĩ.
Dường như...
mình thực sự bị bệnh?
Hay là bệnh tâm thần?
Khương Y Thanh bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại loại tình huống này của mình đến tột cùng xuất hiện vào lúc nào.
Hình như là thời điểm mẹ xảy ra tai nạn xe.
Hay là ở càng lâu trước đó?
Cụ thể thì Khương Y Thanh thật sự là không nghĩ ra.
Đau đầu sắp nứt.
- Ring ring ring...
Smartphone để ở trong túi lần nữa chấn động, phát ra tiếng vang.
Khương Y Thanh xoa xoa lông mày của chính mình, sau đó lấy smartphone ra, nhìn cái tên hiện lên trên màn hình.
Là Lâm Phong.
Cô nhấn xuống nút trả lời, sau đó cố làm cho giọng của mình nghe đã dậy chưa nửa điểm rung động: "Làm sao vậy?"
Lâm Phong thấy Khương Y Thanh rốt cục nhận điện thoại rồi, sự lo lắng trong lòng rốt cục cũng tan biến!
"Cuối cùng em cùng nhận điện rồi, anh lo muốn chết đây!"
Lâm Phong quan tâm nói: "Tại sao em vẫn chưa trở về? Anh đi đón em có được không?”
Nghe câu này của Lâm Phong, Khương Y Thanh vốn muốn từ chối, nhưng lúc này chân của mình như nhũn ra, trên người cũng không còn chút sức lực nào.
Cô chỉ có thể vươn tay xoa xoa thái dương: 'Dạ, anh tới đi, em ở đại lộ Phôn hoa đây."
Đại lộ Phồn hoa?
Lâm Phong mặc dù kinh ngạc sao Khương Y Thanh lại một mình đi đến nơi này.
Thế nhưng lúc này anh nhìn mắt thấy trời cũng sắp tối rồi.
Việc cấp bách là đón Khương Y Thanh trở về.
Lâm Phong cúp điện thoại, lái Rolls-Royce Cullinan vê phía nơi mà Khương Y Thanh nói với mình.
20 phút sau.
Dọc theo phố, Lâm Phong rốt cuộc tìm được Khương Y Thanh lúc này đang đi lung tung không có mục đích dọc theo phố.
Nhìn từ bóng lưng, Khương Y Thanh dường như khá uể oải.
Bóng người nhỏ bé gầy yếu khiến cho anh đau lòng.
Lâm Phong không nỡ ấn còi, sợ làm cô sợ.
Lúc này đạp chân ga, lái đến một chỗ đậu xe phía trước dừng lại, sau đó mới xoay người đi về phía Khương Y Thanh.
"Trời lạnh như thế, cô ấy không sợ lạnh hay sao?!"
Lâm Phong đau lòng nói, vội vàng lấy áo khoác mình mang tới phủ thêm cho Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh sửng sốt.
Cô không nghĩ tới Lâm Phong lại tới nhanh như vậy, Khương Y Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong, trong khoảng thời gian ngắn, không biết phải nói gì, mũi có hơi cay cay.
Nhất thời nước mắt rơi xuống lã chã.
Giống như là vòi nước bỗng nhiên mở van, làm sao cũng không ngừng được!
"Em làm sao vậy?”
Lâm Phong vô cùng hoảng sợ, anh làm sao cũng không nghĩ ra, Khương Y Thanh bỗng nhiên lại rớt nước mắt!
Khương Y Thanh chỉ khóc, mọi ức chế tối tăm đè nặng trong ngực vào giờ khắc dường như đều bị phát tiết đi ra!
“Em không vui."
Khương Y Thanh thút thít nói.
Giờ cô còn chưa muốn nói chuyện này với Lâm Phong.
Dù sao chuyện giờ còn chưa rõ ràng, nói cho Lâm Phong cũng sẽ chỉ làm anh lo lắng.
Ủy khuất vẫn đè nén trong lòng bỗng nhiên bạo phát ở chỗ này, Khương Y Thanh đỏ cả vành mắt, dựa vào đầu vai của Lâm Phong, nũng nịu khóc rống.
Lâm Phong lúc này cực kỳ đau lòng, thế nhưng trong chốc lát lại không biết làm sao để an ủi cô.
Đến cuối cùng, chỉ có thể vươn tay, vỗ vỗ vào đầu vai của Khương Y Thanh, nhỏ giọng chân thành an ủi: "Không sao đâu, anh ở đây, vẫn luôn ở đây, dù em gặp phải chuyện gì, nhưng đều sẽ ở cùng em, biết không?"
Khí trời lạnh dần.
Gió lạnh chợt nổi lên.
Đầu đường nổi lên gió lạnh. Lúc này đèn đường sáng trưng, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà bắt đầu bừng lên.
Ở một địa phương như Thượng Hải, thứ không thể thiếu nhất chính là ánh đèn neon.
Cực kỳ lâu trước đây, Khương Y Thanh chợt nhớ lại, lúc mình còn rất nhỏ, có một lần theo mẹ đi dạo trên phố.
Đó là đêm trừ tịch - đêm 30.
Ba ba Khương Thiên Lâu vào đêm trừ tịch - đêm 30... cả đêm không vê.
Mẹ mang theo mình đi công ty tìm ba ba đang làm việc.
Theo lời của bố, ông phải tăng ca vào đêm giao thừa và không có thời gian về đón Tết cùng mình và mẹ.
Mẹ thương ba ba.
Vì vậy mang theo mình đi đến công ty đưa cơm cho ba ba.
Nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng ba ba cùng Hoàng Tố Liên ở phòng làm việc tuy hai mà như một.
Lòng tràn đầy vui mừng, ánh mắt hạnh phúc, đến cuối cùng rơi vào một kết cục như vậy.
Khương Y Thanh đến giờ còn nhớ rõ ràng, ánh sáng trong mắt của mẹ dần tối lại.
Cuối cùng, bà vẫn giữ sự kiêu ngạo.
Bà không có khóc.
Bà nắm lấy tay của mình, kiêu ngạo giống như một con khổng tước, bước ra khỏi công ty.
Hai mẹ con cứ như vậy đi ở trên phố. Cũng là thời gian này, cũng là thời điểm đèn nêông vừa sáng lên.
Mặc dù mẹ không có khóc, thế nhưng lúc ấy bà nắm lấy tay của mình, dùng sức đến mức cứ như muốn bóp nát xương tay của mình.
Khương Y Thanh cũng không biết chuyện gì xảy ra, những hình ảnh mà mình vẫn luôn trốn tránh, lúc này lại cứ liên tục xuất hiện ở trong óc của mình.
Làm sao đè đều không đè xuống được.
Lâm Phong bén nhạy nhận thấy được thân thể của Khương Y Thanh có chút run rẩy.
Anh nhíu mày, trâm giọng hỏi: "Em không sao chứ? Em lạnh lắm sao?"
Khương Y Thanh chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Lâm Phong buồn bực, trực tiếp cúi người xuống, ôm ngang lấy Khương Y Thanh, đi về phía xe hơi.
Hai người đi tới chiếc xe mới, Lâm Phong mở cửa xe, bỏ Khương Y Thanh vào kế bên ghế lái.
Sau đó anh cũng lên xe, bật máy sưởi lên mức tối đa.
Tất cả những điều này cuối cùng đã từng chút một kéo Khương Y Thanh thoát khỏi lồng giam ác mộng kia.
Trước kia tất cả đối với mình mà nói đều là ác mộng.
Lúc này rốt cục đã trốn thoát, cô cuộn mình ở trên đệm ngồi, thở hồng hộc.