Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349: Muốn Mụ Mụ Ôm

Chương 349: Muốn mụ mụ ôm Chương 349: Muốn mụ mụ ômChương 349: Muốn mụ mụ ôm

Một lát sau mới lấy lại tinh thần, lúc này Khương Y Thanh mới chú ý tới, Lâm Phong đưa mình lên một chiếc xe mới.

Cô vươn tay, xoa xoa mặt của mình, sau đó gượng cười hỏi: "Gì đây anh, anh mua xe mới à?”

Lâm Phong thấy cô dường như đã tỉnh hồn lại, lập tức gật gật đầu nói: "Ừ, ngày hôm nay mới vừa mua, vốn định báo cho em trước tiên."

Khương Y Thanh chỉ cần liếc sơ cũng biết xe này giá cả xa xỉ.

"Đi thôi, Thiến Thiến chắc chắn đang nóng lòng chờ chúng ta."

Khương Y Thanh hít sâu, sau đó hướng về phía Lâm Phong tươi cười nói.

"Em vẫn còn khó chịu sao? Còn mệt à?"

Lâm Phong vẫn có chút lo lắng hỏi.

Khương Y Thanh gật đầu, nhếch môi cười.

"Em ổn rồi, giờ đã không sao rồi, trong công việc gặp phải chút trắc trở, vừa rồi lại có chút lạnh, hiện tại đã ổn rồi ạ."

Khương Y Thanh nói lời này lại tìm không ra chút chỗ sơ hở.

Lâm Phong bèn gật đầu, bắt đầu nổ máy xe về nhà.

Khương Y Thanh cứ như vậy dựa đầu vào cửa xe, nhìn chằm chằm ánh đèn nê ông bên ngoài.

Bây giờ không giống trước đây.

Trước đây mình chỉ có một mình.

Hiện tại bên cạnh mình có Lâm Phong.

Có Thiến Thiến cùng bà Hoàng. Mình tốt hơn so với trước đây nhiều.

Trong tim ấm áp, ác mộng mang theo giá lạnh rút đi, Khương Y Thanh ngủ thật say.

Lúc về đến nhà vẫn là Lâm Phong gọi cô dậy.

Mặc dù chỉ ngủ vài chục phút, thế nhưng toàn thân trên dưới lộ rõ cảm giác thoải mái khó tả thành lời.

"Đến nhà rồi."

Lâm Phong vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào trán của cô, sau đó dịu dàng nói: "Tối hôm nay anh sẽ làm món thịt heo chiên với ớt mà em thích nhất, không cay, ăn rất ngon."

Nghe đến ăn, đôi mắt của Khương Y Thanh trong nháy mắt sáng lên.

"Cảm ơn anhl"

Cô nhỏ giọng nói.

Đến khi phản ứng lại, Lâm Phong không biết từ lúc nào đã ôm mình cho vào trong lòng.

Gương mặt của Khương Y Thanh lập tức đỏ lên!

"Anh... anh ôm em đủ chưa?"

Khương Y Thanh vừa xấu hổ lại buồn cười.

Mình chỉ là tâm trạng không tốt, ôm mình thì có ích lợi gì?

Mình đâu phải bị thương không thể bước đi!

Hơn nữa, giờ mình đã tỉnh lại, tư thế mập mờ như thế nếu như bị người khác nhìn thấy, cô mắc cỡ chết đi được!

Lâm Phong bị dáng dấp này của Khương Y Thanh làm cho tức cười.

Khi ngượng ngùng, mặt cô lúc nào cũng đỏ bừng, đôi mắt long lanh như được chứa đầy nước suối trong lành, trông vô cùng đáng yêu.

Lâm Phong nhìn đến nhập thần.

Sau khi nhận ra ánh mắt của Lâm Phong, gương mặt của Khương Y Thanh lại càng thêm đỏ bừng!

"Anh. . anh nhìn cái gì?"

Khương Y Thanh vôi vươn tay, che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, sau đó xoay người, xấu hổ nhanh chóng đi về hướng thang máy.

Phía sau Lâm Phong ba chân bốn cẳng theo sau.

Cười híp mắt nói: "Vợ anh đẹp như vậy, anh nhìn một chút không được sao?"

Vợ...

Khương Y Thanh cắn cắn cánh môi trắng nõn, nhỏ giọng nói: "Ai là vợ của anh hả?"

Hừm, mình mới không phải vợ của anh đâu!

Người đàn ông này!

Không biết xấu hổi

Lâm Phong cười cười, sau khi nhìn thấy Khương Y Thanh dù là tinh thần hay là giọng điệu đều linh động hơn không ít, lúc này mới thấy yên tâm hơn.

Như vậy thì tốt.

Đây mới là Khương Y Thanh mà mình quen thuộc nha!

Hai người vào thang máy.

Nhấn xuống tầng trệt, sau vài hơi thở, thang máy liền ngừng lại.

Nghe âm thanh cửa mở, cô bé kia lập tức chạy nhanh về phía bên này!

"Mụ mụt" Giọng nói trong trẻo đầy khao khát và phấn khích.

"Thiến Thiến còn tưởng rằng mụ mụ lại đi rồi, làm cho Thiến Thiến sợ hãi lắm!"

Cô nhóc đưa tay ra, kéo mạnh áo của ba ba Lâm Phong cùng Khương Y Thanh.

"Thiến Thiến muôn ôm ôm."

Cô nhóc vẫn cọ tới cọ lui đầu mình ở trên người của Khương Y Thanh.

Cô nhóc trông giống hệt một chú mèo con đang muốn được ôm.

Lâm Phong nhíu mày, vừa định muốn mở miệng ngăn cản.

Dù sao mới vừa nãy cảm xúc của Khương Y Thanh đã không ổn lắm, Thiến Thiến giờ cũng sắp 5 tuổi rồi, nói như thế nào cũng khá nặng rồi.

Mình ôm cô nhóc thì cũng không sao.

Thế nhưng nếu để cho Khương Y Thanh ôm, thì thật sự có chút miễn cưỡng.

Chỉ là không đợi Lâm Phong mở miệng nói gì, Khương Y Thanh cũng đã cúi người xuống, cười một tay ôm lấy cô nhóc.

"Da dai"

Cô nhóc vô cùng hạnh phúc, với đôi mắt sáng trông suốt cô bé hưng phấn hướng về phía Lâm Phong nói: 'Ba ba ba xem! Mụ mụ ôm conl"

Cô nhóc vui lắm, vội cúi đầu, dùng sức hôn mấy cái ở trên gương mặt của Khương Y Thanh.

Nụ hôn của cô nhóc dường như là năng lực chữa trị.

Khi rơi ở trên mặt mình, Khương Y Thanh lập tức cảm thấy ấm áp, trên mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành.

"Anh làm cơm đi, em dẫn Thiến Thiến chơi một lúc."

Khương Y Thanh cười nói với Lâm Phong.

Lâm Phong cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của Khương Y Thanh, sau khi phát hiện cô thật sự vui vẻ, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi làm cơm.

"Mụ mụ, Thiến Thiến còn một số bài tập vẽ chưa làm xong. Mụ mụ có thể đưa Thiến Thiến đi vẽ được không ạ?"

Cô nhóc kia không hề quên, trình độ hội họa của Khương Y Thanh cao hơn mình nhiều!

"ừI"

Khương Y Thanh cũng không biết sao mình lại thế cảm thấy hứng thú đối với phương diện hội họa như vậy, lập tức cười đi theo Lâm Thiến Thiến đến phòng vẽ tranh.

Lúc bà Hoàng trở lại, Lâm Phong đang nấu cơm, trong phòng khách không có ai.

Bà hiếu kỳ đi vào phòng bếp, nhìn Lâm Phong hỏi: "Thiến Thiến cùng Tiểu Thanh còn chưa về sao?"

"Tiểu Thanh đưa con bé đến phòng vẽ tranh rồi."

Lâm Phong cười đáp.

Sau đó, anh đưa mắt nhìn về phía Bà Hoàng, cười hỏi: "Thế nào? Đã bàn bạc xong chưa ạ? Lúc nào sẽ đính hôn?”

Nghe câu này của Lâm Phong, bà Hoàng lập tức cười.

"Ngày hôm nay bà muốn nói với con về chuyện này."

Bà Hoàng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Hôm nay bà cùng Diêm Khải Quân trò chuyện hồi lâu, cảm thấy chuyện đính hôn này không thể qua loa, nhà bà chỉ có mình con xuất hiện cũng không ổn, bà đó, chuẩn bị gọi con trai cùng con gái của bà trở vê!"

Bà Hoàng cười nói. Con trai lẫn con gái của bà Hoàng đều đang sống ở nước ngoài.

Bình thường trở vê nước cũng không tiện, cho nên cơ bản thì không có chuyện lớn bà Hoàng chắc là sẽ không gọi hai người trở về.

Thế nhưng lúc này thì đã khác.

Bà Hoàng thật sự quyết định phải cùng Diêm Khải Quân đính hôn.

Hơn nữa người trong nhà đối phương cũng đều đã đồng ý, tiếp tục kéo dài cũng không tốt.

Hơn nữa bây giờ cũng sắp đến Tết rồi, giờ trở vê một chuyến, qua năm không cần trở vê cũng không sao.

Bà Hoàng đã quyết định rồi.

Lâm Phong đang xào thức ăn, nghe Bà Hoàng nói như vậy, anh suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: "Đúng ạ, chuyện này suy cho cùng là chung thân đại sự của bà Hoàng, kêu bọn họ về tham gia lễ đính hôn cũng là việc nên làm."

"Vậy con làm cơm đi, bà đi gọi điện thoại trước."

Bà Hoàng cười nói với Lâm Phong.

Lâm Phong gật đầu, lúc này bà Hoàng mới cầm điện thoại, đi lên sân thượng.

Trên ban công, bà Hoàng bấm điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment