Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350: Gọi Điện Thoại

Chương 350: Gọi điện thoại Chương 350: Gọi điện thoạiChương 350: Gọi điện thoại

Cú điện thoại này kết nối đến bờ bên kia Đại Dương.

Bởi vì tiếc tiền điện thoại, cũng suy nghĩ đã có sai giờ.

Trong ngày thường, lúc bà đang ngủ, con trai con bà mới vừa thức dậy, bọn họ thức dậy, bà cũng đã tiến vào mộng đẹp.

Vì vậy bình thường, bà Hoàng rất ít khi gọi điện thoại.

Lúc này vì chuyện đính hôn không thể không gọi.

Suy cho cùng cũng là con trai con gái của mình.

Ngay khi điện thoại gọi thông, lòng bàn tay của bà Hoàng đã chảy ra một lớp mồ hôi ướt át.

"Alo, mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại vào lúc này? Tiểu Tiểu còn đang ngủ đó!"

Đầu điện thoại kia là nữ nhi tận lực giảm thấp xuống thanh âm.

Tiểu Tiểu là cháu ngoại của bà Hoàng.

Nghe Tiểu Tiểu đang ngủ, bà Hoàng vội hạ thấp giọng, sau đó nói: "Là vậy nè, Tiểu Nguyệt à, mẹ có chuyện cần nói với con."

Bà Hoàng không phải biết nói chuyện này như thế nào, bỗng nhiên cảm thấy có chút căng thẳng!

Tiểu Nguyệt nhíu mày, nhìn thời gian.

Sắp đến giờ làm việc rồi, cô còn phải vội làm bữa sáng cho con gái, còn phải chuẩn bị một loạt tài liệu cân dùng khi đi làm.

Cú điện thoại này của bà Hoàng gọi tới hiển nhiên gọi không đúng lúc.

"Mẹ, mẹ nói đi, con đang có việc bận!"

Tiểu Nguyệt hơi mất kiên nhẫn nói. Bà Hoàng căng thẳng trong lòng, một lát sau mới mở miệng nói: "Là như thế này à Tiểu Nguyệt, mẹ một người sinh sống ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, đi đến chỗ các con lại không tiện, mẹ à, chuẩn bị tái hôn!"

Vừa nghe xong, con gái Tiểu Nguyệt lập tức sửng sốt, mặt nhăn nhó!

"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì đó? Mẹ đã lớn tuổi như vậy? Sao còn muốn kết hôn nữa? Nếu chuyện này truyền đi, không phải để cho người chê cười sao? !"

Con gái Tiểu Nguyệt nhíu mày nói, sau đó dừng một chút, hỏi: “Anh con thì sao? Anh con biết chuyện này chưa?”

Vào lúc này nụ cười trên môi của bà Hoàng đã cứng ở trên mặt.

Bà hiển nhiên không ngờ con gái của mình sẽ có thái độ này.

Bà Hoàng trong chốc lát không kịp hoàn hồn, nghe câu hỏi của con gái Tiểu Nguyệt, bà chỉ đờ ra kinh ngạc, nhưng bà vội đáp: "Chưa, chẳng phải là tạm thời không có cơ hội sao, chờ lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại...

"Được rồi, mẹ!"

Con gái Tiểu Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nghiêm túc nói: "Chuyện này à, chúng ta hiện tại tạm không nói, tốt nhất mẹ gọi điện thoại xem anh trai nói như thế nào! Đã một đống tuổi còn muốn kết hôn, mẹ, mẹ nhất định phải suy nghĩ kỹ càng nha! Thời địa này, lừa gạt kết hôn không ít đâu ạ!"

Sau khi nói xong con gái Tiểu Nguyệt lập tức cúp điện thoại.

Giờ này khắc này, bà Hoàng rất kinh ngạc, nhưng ngay cả dũng khí gọi điện thoại lần nữa cũng không có.

Chỉ là... nên nói vẫn phải nói, dù sao đó là con trai của mình.

Bà Hoàng hít một hơi thật sâu, sau đó mới tỉnh hồn lại, tiếp tục bấm con trai mình điện thoại của.

Đầu điện thoại kia cũng vang lên một lúc lâu mới có người tiếp. Hơn nữa nghe điện thoại còn không phải là con trai của mình, mà là người vợ ngoại quốc nói gì mình cũng nghe không hiểu.

Bà Hoàng nói một lúc, con dâu ngoại quốc mới xem như hiểu, bà Hoàng đây là muốn tìm con trai của mình.

Đầu điện thoại kia truyền đến tiếng nói chuyện âm ï.

Thật lâu mới truyền đến giọng của con trai Trương Sâm.

"Mẹ, mới sáng sớm, mẹ gọi điện thoại qua đây có chuyện gì sao?”

Lúc này Bà Hoàng thầm tự nhủ.

Trước đó gọi cho Trương Nguyệt đã làm cho buồng tim của mình đạt tới cực hạn chịu đựng.

Bà thật không ngờ.

Lâm Phong là người hoàn toàn không có liên hệ máu mủ cũng sẵn lòng vì mình đứng ra xử lý chuyện này, thậm chí ủng hộ mình vô điều kiện.

Nhưng con gái ruột của mình...

Bà Hoàng bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới chậm rãi nói: "Là như vậy, Trương Sâm à, có chuyện mẹ phải nói cho con biết, mẹ đó, một mình sống quá nhàm chán, cho nên chuẩn bị kết hôn."

Bà Hoàng nói xong, lập tức không đợi Trương Sâm phát biểu ý kiến, bà Hoàng cũng đã tiếp tục nói.

"Mẹ nói chuyện này không phải trưng cầu ý kiến của con, mẹ vô cùng vất vả nuôi nãấng con cùng em gái con trưởng thành, mẹ đã làm xong tất cả điều mẹ phải làm, hiện tại, đã đến lúc mẹ nên suy nghĩ cho chính mình."

"Mẹ cũng chỉ thông báo với con một tiếng, hai tuần sau, mẹ chuẩn bị đính hôn, con và Tiểu Nguyệt muốn tới thì tới, không tới thì thôi, mẹ cũng không bắt buộc."

Bà Hoàng nói hết điều mình cần nói. Sau cùng, Trương Sâm ở đầu điện thoại kia bất đắc dĩ cười, sau đó nói: 'Mẹ, mẹ đều đã nói như vậy, con còn có thể nói gì?"

"Như vậy đi, bất kể nói thế nào, con và em gái vẫn sẽ trở vê một chuyến, dù sao đây chính là hạnh phúc đời sau của mẹ, hai tuần sau, con cùng em gái cùng trở về."

Trương Sâm nói.

Mà sau khi nghe thấy câu này của con trai Trương Sâm, bà Hoàng cuối cùng hạ xuống nỗi lo trong lòng!

"Được được được, mẹ ở nơi này chờ con, các con lúc nào xuống phi cơ nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ nhai!”

Bà Hoàng rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Sau đó bà mới cúp điện thoại.

Mà giờ khắc này, Lâm Phong rốt cục cũng đã làm xong cơm nước.

Anh xoay người hướng về phía bà Hoàng gọi: "Bà Hoàng, kêu Thiến Thiến cùng Tiểu Thanh, mọi người mau tới cùng nhau dùng cơm!"

"Được! Để bà đi gọi!"

Nghe vậy, bà Hoàng vội đáp lời, sau đó đi về phía phòng vẽ tranh.

Lâm Thiến Thiến đang cùng Khương Y Thanh bắt đầu vẽ tranh, vẽ rất vui.

Nhìn thấy bà Hoàng tiến đến, cô nhóc lập tức nhếch môi cười, hướng về phía bà Hoàng nói: "Bà Hoàng, bà tới rồi!"

Cô nhóc vẫn rất thân thiết với bà Hoàng.

Vừa thấy bà Hoàng qua đây, cô nhóc lập tức vội vàng nhảy xuống ghế, chạy về phía bà Hoàng.

Cái đầu đầy tóc lập tức va vào trong lồng ngực của bà Hoàng.

Lại còn cọ tới cọ lui, chọc cho bà Hoàng ngứa ngứa, phát ra tiếng cười vang. "Được rồi được rồi, muốn ăn cơm, con và mụ mụ mau dọn dẹp đi, đừng chậm trễ ăn cơm, bà và ba ba con chờ hai người ở ngoài nhat"

Bà Hoàng nói xong cũng nghe Khương Y Thanh cười cười, sau đó hướng về phía bà Hoàng nói: "Thiến Thiến con theo nãi nãi đi trước, mụ mụ dọn dẹp được rồi."

Cô nhóc nghe vậy, vội vàng thò đầu ra khỏi lông ngực của bà Hoàng.

Sau đó, nghiêm túc nhìn Khương Y Thanh, lắc đầu nói: 'Mụ mụ, Thiến Thiến nhất định phải cùng mụ mụ dọn dẹp!"

Cô nhóc sau khi nói xong, tự mình chạy tới bên người Khương Y Thanh, sau đó bắt đầu nghiêm túc cùng Khương Y Thanh dọn dẹp đồ đạc.

Bà Hoàng thấy Lâm Thiến Thiến như vậy, lập tức chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng ấm áp.

Mà trong lòng chỉ cần nghĩ tới thái độ của con gái mình Trương Nguyệt, bà Hoàng đã cảm thấy trong lòng từng đợt rét run.

Hơn nữa giọng điệu của con trai Trương Sâm, dường như cũng không có y muốn để cho mình kết hôn.

Tại sao vậy chứ?

Hai đứa bé mà mình mất bao vất vả nuôi lớn, vì sao không hy vọng mình kết hôn, không hy vọng mình sống hạnh phúc?

Bà Hoàng không nghĩ ra nổi.
Bình Luận (0)
Comment