Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Đi Ra Ngoài Chơi Một Chuyến

Chương 351: Đi ra ngoài chơi một chuyến Chương 351: Đi ra ngoài chơi một chuyếnChương 351: Đi ra ngoài chơi một chuyến

Lâm Phong không biết bà nội Hoàng đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy sắc mặt bà nội Hoàng không được tốt, lập tức hiếu kỳ đi tới, hỏi: "Bà nội Hoàng, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Lúc này Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến cũng đã thu thập xong, đi tới phía sau bà nội Hoàng, thấy được thần sắc không thích hợp của bà nội Hoàng.

"Bà nội Hoàng làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Khương Y Thanh hỏi.

Mặc dù Lâm Thiến Thiến không biết chuyện gì đã xảy ra giữa những người lớn, nhưng cô bé tốt xấu gì cũng lớn lên trong vòng tay của bà nội Hoàng, khi thấy thần sắc của bà nội Hoàng không thích hợp, cô bé nhanh chóng chạy qua, ngẩng đầu nhỏ của mình lên, nghiêm túc hỏi: "Bà nội Hoàng không vui sao? Nếu không vui có thể tâm sự với Thiến Thiến, Thiến Thiến lợi hại lắm, có thể giúp đỡ bà nội giải quyết phiền não đó!"

Con người là như vậy.

Nỗi đau khổ nào cũng có thể che giấu đi, chịu đựng một mình.

Nhưng một khi có những người ở xung quanh quan tâm đến, những ấm ức bất bình vốn bị đè nén ẩn giấu sâu trong lòng đó tức khắc sẽ bộc phát ra.

Trong lúc nhất thời, hốc mắt bà nội Hoàng đỏ bừng lên, bà dụi dụi con mắt, nhìn Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến kể: "Vừa rồi bà gọi điện cho Trương Sâm, Trương Nguyệt, bọn chúng dường như không muốn cho bà kết hôn ...".

Bà nội Hoàng nói, thanh âm trở nên nghẹn ngào, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên gương mặt.

Bà xoay người đi chỗ khác không để cho mọi người nhìn thấy, nhẹ nhàng lau nước mắt đi. Lâm Phong bê thức ăn trong phòng bếp ra, đặt lên trên bàn.

Nghe bà nội Hoàng nói xong, chân mày anh tức khắc cau lại.

"Vì sao lại không đồng ý?"

Lâm Phong nhìn chằm chằm bà nội Hoàng, chân thành nói: "Bà nội Hoàng cũng đã chịu khổ nhiều rồi, hiện tại tuổi tác đã cao, tại sao lại không thể truy cầu hạnh phúc của riêng mình chứ?"

"Bà nội Hoàng à."

Khương Y Thanh một mực im lặng ở bên cạnh lúc này cũng mở miệng, nhìn chằm chằm bà nội Hoàng, chậm rãi nói: "Chuyện này Lâm Phong nói không hề sai, chỉ cần bà nội Hoàng xác định lão tiên sinh kia chân tâm thật ý với bà, thì cháu nghĩ không một ai có thể ngăn cản cuộc hôn nhân này lại được."

Thiến Thiến ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, chớp chớp mắt, chân thành nói: "Bà nội Hoàng ơi, cháu thích ông nội lắm, ông nội cũng rất thích Thiến Thiến! Ông nội nhất định sẽ đối tốt với bà nội Hoàng!"

Dáng vẻ chững chạc đàng hoàng này của Thiến Thiến lập tức khiến bầu không khí nặng nề dễ chịu hơn hẳn.

Bà nội Hoàng nín khóc mỉm cười, lập tức vươn tay xoa đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến.

"Được được được, thật không hổ là cháu gái ngoan của bà nội!"

Bà nội Hoàng chậm rãi hít thật sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Bà đã xác nhận ông Diêm Khải Quân đối với bà là thực tình, giờ có nói hai người các bà có thích nhau hay không gì đó đều là giả, cả hai đêu không chỗ nương tựa, nên mới muốn về ở với nhau, bà tin tưởng vào ánh mắt của mình!"

"Vậy là được!"

Lâm Phong cười nói, sau đó nói với bà nội Hoàng, Khương Y Thanh, còn có Thiến Thiến: "Tới ăn cơm nào! Tối nay đều là món mà mọi người thích ăn!" Cuối cùng bốn người cũng ngồi xuống bàn ăn.

Ăn được nửa bữa, Lâm Phong bỗng nhiên đặt đũa xuống, sau đó quay đầu nhìn Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến, cười nói: "Đợt tới anh có việc ra ngoài, Thiến Thiến lại sắp được nghỉ đông, không bằng cả hai người theo anh ra ngoài đi chơi nhé?"

Lâm Thiến Thiến vốn đang ăn cơm!

Nghe thấy Lâm Phong bàn chuyện đi chơi, hai mắt cô bé lập tức phát sáng!

"Ba ơi ba! Cô giáo Lệ Lệ nói, năm nay vì lý do đặc biệt nên để cho chúng con được nghỉ lễ sớm! Ba ba ơi! Tuần sau, tuần sau là Thiến Thiến được nghỉ đông rồi đó!"

Lúc này Khương Y Thanh đang không yên lòng, không để tâm vào bữa ăn, nghe Lâm Phong nói xong, quay đầu lại nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Đi đâu thế?"

Lâm Phong nói: "Chính là đi một chuyến tới Tứ Xuyên chơi, lên cao nguyên ngắm cảnh."

Thực ra mấy ngày tới anh ra ngoài là để che giấu tai mắt người khác mà thôi.

Dù sao anh cũng đã hứa sẽ trồng một ngàn mẫu hoa cho bên Ngưng Huy Đường.

Đây cũng không phải là một con số nhỏ.

Ngưng Huy Đường ở Thượng Hải hùng mạnh đến mức nào, có bao nhiêu tai mắt, Lâm Phong dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

Đã đồng ý trồng hoa cho người ta, nói thế nào cũng phải ra dáng cho đúng.

Ra ngoài đi chơi bảy - tám ngày, tới lúc quay vê nói mình đã hẹn xong với nông dân bên kia trực tiếp vận chuyển hoa tới đây là được.

Đến lúc đó bổn cũ soạn lại, ở trong kho hàng Cửu Lan vận chuyển những thứ này ra là được. Dù sao chỉ cần ra khỏi phạm vi của Thượng Hải, Lâm Phong cũng không tin, tay của Ngưng Huy Đường có thể vươn xa được tới chỗ đó.

Huống hồ, trong đầu Lâm Phong đã có chủ ý.

Vừa vặn lần đi ngoài chuyến này có thể áp dụng.

Khương Y Thanh lập tức nhớ tới cuộc hẹn khám bệnh với bác sĩ vào thứ bảy tuần này.

Cô dừng một chút, nhíu mày hỏi: "Khi nào vậy anh?"

Lâm Phong suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Anh khi nào cũng được, chủ yếu là bên em thôi, em xem coi chừng nào rảnh, nói cho anh một tiếng, chúng ta cùng đi là được."

"Vậy thứ tư tuần sau có được không?"

Thứ tư tuần sau, công việc bên trong phòng làm việc của cô đều sẽ làm xong, điều quan trọng nhất là chiếc nhẫn đế vương Lục Phỉ Thúy cô đã đồng ý thiết kế cho Lâm Phong vừa vặn đã hoàn thành.

Một sản phẩm độc đáo, tuyệt thế như này một khi ra mắt lập tức sẽ gây nên chấn động.

"Được, để ngày mai anh đi mua vé, còn những thứ khác anh dẫn Thiến Thiến đi mua là được, đến lúc đó, em chỉ cần xách balo lên và đi theo anh thôi!"

Lâm Phong cười nói.

Khương Y Thanh nhìn dáng vẻ tươi cười của Lâm Phong, trái tim lạnh lùng lúc này cuối cùng cũng coi như đã tỉnh táo trở lại.

Khóe miệng hiện lên ý cười, nhìn Lâm Phong nhẹ gật đầu.

"Ừm”

Nỗi suy tư trong lòng cuối cùng cũng đã có thể tiêu tan.

Cô nhìn Lâm Phong, cười tít mắt lại, nhấn mạnh từng chữ: "Em muốn ăn thịt xào ớt, chỉ muốn thịt không muốn ớt."

Giống như băng tuyết tan chảy, trong nháy mắt tách ra ngàn vạn phong tình.

Tim Lâm Phong đập thình thịch.

Trời.

Cô nàng này!

Không chỉ mỗi thịt xào ớt, cho dù có phải lấy mạng sống của mình dâng lên cho cô, anh cũng sẽ chol

Lâm Phong lập tức kìm nén hưng phấn trong lòng lại, cẩn thận lựa thịt trong đĩa thịt xào ớt ra, đưa hết toàn bộ cho Khương Y Thanh.

Lâm Thiến Thiến thấy vậy, lập tức không chịu thua kém.

"Ma mai Để Thiến Thiến nhặt thịt cho ma mai Thịt Thiến Thiến nhặt ngon hơn! Thiến Thiến có thể nhặt thịt ngon hơn cho ma ma ăn!"

Khương Y Thanh bị Lâm Thiến Thiến chọc cho bật cười.

"Được được được, vậy Thiến Thiến gắp thịt cho ma ma đi, xem coi là thịt Thiến Thiến gắp ăn ngon hay là thịt ba ba gắp ăn ngon hơn nhé, có được không?"

Lúc này cô bé mới vừa lòng thỏa ý gật đầu.

Thiến Thiến dùng sức cầm đũa, tìm mấy miếng thịt, cẩn thận đặt vào trong bát cho Khương Y Thanh.

Sau đó, một mặt chờ mong nhìn cô!
Bình Luận (0)
Comment