Chương 352: Tinh thần xảy ra vấn đề
Chương 352: Tinh thần xảy ra vấn đềChương 352: Tinh thần xảy ra vấn đề
Trong lòng Khương Y Thanh hết sức ấm áp dễ chịu, nhìn đĩa thịt xào ớt trên bàn, về cơ bản phần lớn thịt trên đĩa đều được hai người gắp cho cô.
Cô không khỏi mỉm cười, giơ đũa lên, gặp cả hai miếng thịt mà Lâm Phong và Thiến Thiến tìm gắp riêng cho mình lên ăn chung.
Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của cô nhóc Thiến Thiến, nghiêm túc nói: "Ma ma ăn xong, cảm thấy vẫn là thịt của Thiến Thiến gắp cho ma ma ngon hơn hẳn! Cho Thiến Thiến một like!"
Khương Y Thanh vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên cho Thiến Thiến xem.
Làm cô nhóc vui không tả được!
Cô nhóc cười hắc hắc, trừng mắt nhìn Lâm Phong, vẻ mặt rắm thúi kia của Thiến Thiến lập tức làm Lâm Phong bật cười!
Anh vươn tay, xoa đầu cô nhóc, nói: "Ăn nhanh nào! Ăn xong còn đi ngủ nữa, muộn rồi!"
Lâm Thiến Thiến gật đầu, lúc này mới thật vui vẻ đưa thức ăn vào miệng.
Khương Y Thanh lấy thịt trong bát của mình ra đặt vào trong bát Thiến Thiến.
"Hiện tại Thiến Thiến đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều thịt vào, biết chưa?"
Thiến Thiến nhìn thịt trong bát, vui vẻ cười đến tít cả mắt lại!
"Vâng!"
Ha hai
Ma ma gắp thịt cho mình nè!
Không cho ba ba đâu!
Lâm Phong vốn đang cố nhịn cười, lúc này lại trông thấy khuôn mặt rắm thúi của Thiến Thiến quay sang nhìn mình, lập tức không nhịn được nữa mà cười thành tiếng!
"Ăn nhanh nào! Ăn xong rồi ma ma kể truyện cổ tích cho Thiến Thiến nghe!"
"Vâng!"
Cuối cùng Thiến Thiến cũng bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Trên bàn có một đôi đũa chung.
Lâm Phong gắp thức ăn cho Khương Y Thanh đầu tiên, sau đó lần lượt gắp đồ ăn cho bà nội Hoàng và Thiến Thiến.
Xong xuôi mới lấy cho bản thân.
Bữa ăn là khoảng thời gian vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Phong và bà nội Hoàng thu dọn bàn ăn, còn Khương Y Thanh dẫn Thiến Thiến đi rửa ráy.
Thiến Thiến vẫn nhớ truyện cổ tích Khương Y Thanh kể cho mình nghe buổi sáng ngày hôm nay.
Hiện tại đã ăn xong, đến tối trước khi đi ngủ là lúc kể chuyện!
Sau khi rửa ráy xong, Thiến Thiến lập tức kéo tay Khương Y Thanh, lắc tới lắc lui, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn chằm chằm Khương Y Thanh, nũng nịu nói: 'Ma ma, kể truyện cổ tích cho Thiến Thiến nghe đi, kể truyện cổ tích! Thiến Thiến muốn nghe truyện cổ tích nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ!"
Trẻ con vốn là như vậy.
Một câu truyện cổ tích thôi có thể nghe đi nghe lại vô số lần không thấy chán, nghe mãi nghe mãi cho tới khi khắc ghi vào trong đầu rồi mới thôi.
Nhưng mà lần này, Khương Y Thanh không có ý định kể truyện cổ tích nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ.
Không phải là sẽ không. Nhưng cô luôn cảm thấy có chút gì đó kỳ quái.
Dù sao trong miệng Thiến Thiến truyện cổ tích này là tối qua cô kể cho cô bé nghe, nhưng đối với Khương Y Thanh mà nói, cô thực sự không có chút ký ức nào.
Không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
"Thiến Thiến, tối nay mẹ kể truyện cổ tích khác cho con nghe có được không?"
Khương Y Thanh mỉm cười, cúi người chân thành nói với Thiến Thiến.
"Tối hôm nay, ma ma chuẩn bị kể cho Thiến Thiến nghe câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn!"
Cô nhóc đang thất vọng nghe thấy Khương Y Thanh nói sẽ kể chuyện công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn cho mình nghe, hai mắt tức khắc phát sáng!
"Dạ được, dạ được! Thiến Thiến thích nghe truyện công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhất!"
Cô bé vui mừng, chớp chớp đôi mắt đen to tròn của mình, sau đó nũng nịu dụi đầu vào tay Khương Y Thanh.
Đâu nhỏ đầy tóc cọ tới cọ lui trên tay Khương Y Thanh làm cô không nhịn được cười.
Cả hai cứ vậy mà tiến vào trong phòng của Thiến Thiến.
Khương Y Thanh không biết Lâm Phong vẫn đang âm thầm quan sát mình.
Thấy Khương Y Thanh không tiếp tục tìm hiểu đến cùng, Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Suy cho cùng, một khi Khương Y Thanh cẩn thận hỏi thăm chuyện tối ngày hôm qua, với sự thông minh nhạy bén của mình hẳn là rất nhanh sẽ phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Dù sao nếu như những chuyện kia thật sự có thể dùng mộng du để giải thích, vậy cũng thật sự là đánh giá thấp chỉ số IQ của Khương Y Thanh quá. Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt đã tới ngày hẹn gặp với bác sĩ.
Khương Y Thanh kiếm cớ không thể về ăn trưa được, sau đó đón xe thẳng đến bệnh viện.
Vẫn là vị bác sĩ lần trước.
Trông thấy Khương Y Thanh tới, bác sĩ mỉm cười chào cô: "Tới ngồi đi."
Thuận theo ánh mắt của bác sĩ, Khương Y Thanh thấy được một chiếc sô pha cực kỳ thoải mái dễ chịu.
"Hôm nay cô đến đây để làm chẩn đoán, có một số việc tôi cần giải thích rõ ràng cho cô nghe."
Thấy trên mặt Khương Y Thanh mơ hồ hiện lên vẻ phòng bị và cảnh giác, bác sĩ suy nghĩ một hồi, quyết định giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Khương Y Thanh nghe.
Khương Y Thanh gật đầu: "Bác sĩ nói cho tôi biết đi."
"Điều đầu tiên cũng là điều quan trọng nhất, cô không thể có bất kỳ phòng bị nào với tôi cả, muốn chẩn đoán cho cô, tôi phải biết tất cả các khía cạnh trong quá khứ và hiện tại của cô, điều này có nghĩa là cho dù tôi có hỏi cô bất cứ câu hỏi nào, cô cũng phải trả lời hết từng câu một, không được giấu giếm bất cứ điều gì."
"Điều thứ hai cũng không có gì quan trọng lắm, đó là chẩn đoán tâm thần là một quá trình rất dài. Nên hiện tại tôi chỉ tiến hành chẩn đoán đơn giản cho cô mà thôi, một lần này không thể kiểm tra toàn diện được, điều này đồng nghĩa với việc sau này cô phải thường xuyên tới đây nhiều lần nữa."
Bác sĩ nói xong, lông mày Khương Y Thanh hơi nhíu lại.
Thực ra.
Lúc cô tới đây trong lòng đã mơ hồ đoán được. Nhưng là...
Cho dù biết là phải như thế, nhưng cô vẫn không tình nguyện vạch trần quá khứ đẫm máu của mình trước mặt người khác.
Cả hai rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Khương Y Thanh mới quyết tâm, sắc mặt khó coi gật đầu: "Được, tôi đồng ý với bác sĩ."
Bác sĩ tâm lý gật gật đầu, mời Khương Y Thanh ngồi xuống, bắt đầu chẩn bệnh.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Bác sĩ tâm lý rất hỏi tỉ mỉ, thậm chí còn sử dụng phương pháp thôi miên.
Đào hết toàn bộ quá khứ từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành của Khương Y Thanh lên.
Sau khi biết được đại khái toàn bộ trải nghiệm của Khương Y Thanh, cuối cùng trên khuôn mặt của bác sĩ tâm lý hiện lên vẻ thâm trầm.
"Được rồi."
Sau khi hỏi xong tất cả các câu hỏi, lúc này bác sĩ tâm lý mới giúp Khương Y Thanh thoát khỏi trạng thái thôi miên.
Tận tới khi Khương Y Thanh mở mắt ra mới phát hiện, toàn thân chảy mồ hôi ròng ròng từ nãy tới giờ.
Cả người thậm chí còn bất giác run lên!
Hai người lại rơi vào trong trầm mặc.
Bác sĩ không biết lấy chăn ở đâu ra cẩn thận đắp cho Khương Y Thanh.
Một lúc lâu sau, mãi cho đến khi Khương Y Thanh hồi phục được lại một chút, bác sĩ mới nói chuyện với Khương Y Thanh: "Tôi nghĩ tôi đại khái đã đoán ra được kết quả của cô, nhưng hiện tại vẫn chưa thể xác định được!" Khương Y Thanh ngẩn người, cô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ tâm lý, sau đó nghỉ ngờ nói: "Bác sĩ có thể nói đại khái kết quả cho tôi nghe được không?"
Thực ra trong đầu cô đã có nghi hoặc.
Nhiều năm trôi qua, Khương Y Thanh vẫn luôn cho rằng bản thân là người may mắn.