Chương 357: Đến nơi trọ lại
Chương 357: Đến nơi trọ lạiChương 357: Đến nơi trọ lại
Ấu trùng nằm im trong đất ba năm, trước khi phá vỡ đất trồi lên.
Trong quá trình này hạt của cây sẽ bị ấu trùng ăn.
Hạt giống này không thể được tiêu hóa, mà tồn tại trong cơ thể ấu trùng và từ từ thoát ra khỏi cơ thể dựa vào chất dinh dưỡng trong cơ thể ấu trùng.
Ấu trùng vẫn còn trong rễ cây sau khi chết.
Vì vậy, khi đào Đông Trùng Hạ Thảo lên sẽ ở trạng thái có cỏ ở trên và có ấu trùng ở dưới.
Do đó có tên là Đông Trùng Hạ Thảo.
Người đàn ông nghe Lâm Phong nói thế thì nhếch miệng cười rạng rỡ.
Anh ta gật đầu, nói: "Đúng, không sai, Nagchu của chúng tôi luôn dựa vào việc đào Đông Trùng Hạ Thảo để kiếm sống, vì vậy hàng năm chúng tôi đều tổ chức Lễ hội Đông Trùng Hạ Thảo! Náo nhiệt lắm! Anh có thể đến xeml"
Người đàn ông cười nói.
Lâm Phong nghe mà lòng khế động.
Thành thật mà nói. Lần này chuẩn bị đi Nagchu hoàn toàn là vì lần trước anh xem bộ phim tài liệu, anh bị cảnh đẹp của núi tuyết ở Nagchu làm cho rung động.
Hơn nữa Lâm Phong cũng rất muốn ra ngoài đi thăm thú đây đó, hiện tại vừa vặn đến đó dạo chơi một chuyến, không nghĩ tới còn có thể đến kịp lễ hội Đông Trùng Hạ Thảo!
Đây có thể coi là thu hoạch ngoài ý muốn.
"Vậy vừa khéo tôi đến xem thử."
Lâm Phong cười nói: "Thuận tiện mua một ít Đông Trùng Hạ Thảo về." Người đàn ông nghe vậy, cười toe toét: "Ba tôi bán Đông Trùng Hạ Thảo đấy, ba tôi biết hàng, nếu anh thật sự muốn mua Đông Trùng Hạ Thảo, có thể đến tìm tôi!"
Người đàn ông nói xong, lại tiếp tục tự giới thiệu: "Tên tôi là Trát Tây! Trác Tây Thứ Nhân!"
Lâm Phong gật đầu, tự giới thiệu: "Lâm Phong."
Có vẻ như cuộc hành trình này khá thú vị đây.
Nagchu thực sự quá xa, đi lòng vòng mãi cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Lâm Phong mới cùng với Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh đến được Nagchu.
Vì Trát Tây Thứ Nhân thuận đường với ba người, nên anh ta đảm nhận làm hướng dẫn viên luôn.
Anh ta đưa Lâm Phong, Khương Y Thanh, và Lâm Thiến Thiến đến nhà mình, nói: "Hai năm nay du lịch ở Nagchu đã phát triển lên, mỗi hộ gia đình đều mở một khách sạn nhỏ, anh xem có thể ở nhà của tôi hay không, rất rẻ, một trăm một ngày!".
Lâm Phong đi theo Trát Tây Thứ Nhân đi vào xem xét một chút.
Anh nhận ra là một ngôi nhà bạt của Mông Cổ.
Và điểm quan trọng là ngôi nhà bạt này không hề thô sơ như anh tưởng tượng, mà ngược lại là kết cấu xi măng cốt thép, được bao quanh bởi một vòng tròn lớn, bên trong có phân phòng, phòng vệ sinh đều có đầy đủ.
Đương nhiên nếu muốn so với nhà ở Thượng Hải thì thực sự không thể so sánh được.
Xét cho cùng, ở Tây Tạng xa xôi, việc đạt được mức sống như ở thành phố vẫn còn hơi khó khăn.
Lâm Phong đã hướng dẫn trước khi đến đây, anh cũng biết mức giá này phù hợp với hoàn cảnh ở đây, xem như là giá tốt rồi. Anh cười nói với Trát Tây Thứ Nhân: "Có thể, tôi rất thích ngôi nhà bạt này."
Lâm Phong nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh đang đứng ở bên ngoài chờ mình.
Thấy anh đi tới, hai người run rẩy đứng chung một chỗ, lạnh đến không chịu nổi.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây rất lớn.
Ban ngày trời rất nóng, nhưng vào ban đêm, nhiệt độ có thể giảm xuống tới âm mười mấy độ.
Lâm Phong vội vàng nói với hai người: "Mau vào đi!?"
Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến nhanh chóng theo Lâm Phong đi vào.
Trát Tây Thứ Nhân cười nói: "Mọi người trước đến nhà tôi ngồi một lát đi, tôi gọi điện cho ba tôi rồi, ông ấy đã chuẩn bị xong đồ ăn ngon! Uống chút trà bơ và ăn thịt bò, thịt cừu cho ấm người!"
Lâm Phong cười nói: "Được! Nhưng tôi phải nói trước, cần tính toán hết thảy số tiền đều tính vào hết đi, đến lúc đó tôi thanh toán chung với tiền phòng cho anh."
Trát Tây Thứ Nhân cười ngây ngô: "Được!"
Thảo luận xong, Lâm Phong theo Trát Tây Thứ Nhân đi vào nhà bạt của họ.
Thật ra, sau khi bước vào ngôi nhà bạt này, Lâm Phong mới hiểu ra, nhà bạt của họ thực chất là ngôi nhà bằng gạch ngói.
Trong những năm gần đây, để hưởng ứng chính sách du lịch, nên vẫn còn giữ lại diện mạo bên ngoài của nhà bạt.
Nhưng khi đi vào, thì về cơ bản nó trông giống như bê tông xi măng cốt thép.
Có lẽ, chỉ có những người sống trên thảo nguyên sống bằng cách chăn cừu và chăn gia súc mới là nhà bạt của người Mông cổ thật sự.
Lâm Thiến Thiến vẫn nắm chặt tay Khương Y Thanh. Cô nhóc bây giờ rất tò mò.
Nhóc chưa bao giờ đến những nơi như thế này, cũng chưa từng nhìn thấy kiểu kiến trúc như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy các dân tộc thiểu số mặc những trang phục đặc trưng này.
Ngay sau đó cô nhóc vô cùng tò mò tiến lại gần bên cạnh Khương Y Thanh, hỏi: "Mẹ ơi, tại sao họ lại mặc quần áo như vậy? Sao ở đây lạnh vậy? Răng Thiến Thiến lạnh run cầm cập rồi, kỳ lạ quá..."
Khương Y Thanh bị vẻ mặt ngây thơ của cô nhóc chọc cười.
Cô vươn tay, xoa xoa đầu cô nhóc rồi nghiêm túc giải thích.
"Nơi này tên là Nagchu, là ở một nơi cách nhà của chúng ta rất xa, nơi này chính là như vậy, ban ngày khi mặt trời mọc lên thì trời rất nóng, ban đêm khi mặt trời lặn thì trời rất lạnh, tuy nhiên, ngôi nhà hình tròn mà chúng ta đang ở hiện nay có rất nhiều hoa văn đẹp mắt, nó được gọi là nhà bạt..."
Khương Y Thanh kiên nhẫn giải thích.
Cô nhóc nghe nửa hiểu nửa không.
Lúc này ba người đã đi đến nhà bạt.
Trát Tây Thứ Nhân đi trước, đẩy cửa ra, nhanh chóng mỉm cười và hét lên bằng tiếng Tây Tạng về phía cửa: "Cha mẹ, khách đến rồi!"
Lâm Phong vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên có râu và một người phụ nữ trung niên với làn da ngăm đen.
Trong cùng giống như giường sưởi bằng gạch, có hai đứa trẻ nằm trên đó.
Trát Tây Thứ Nhân giới thiệu từng người một: “Đây là ba tôi, đây là mẹ tôi, và đây là các con trai và con gái của tôi."
Lâm Phong nghe giới thiệu xong, nhưng khi lên tiếng thì đều gọi chú và dì.
Thực ra Trát Tây Thứ Nhân cũng nói cho mình biết tên ba mẹ của anh ta. Nhưng Lâm Phong không tài nào nhớ tên được.
Lâm Phong cũng mỉm cười giới thiệu mình với họ, sau đó lại giới thiệu với người đàn ông trung niên và người phụ nữ:
"Đây là con gái tôi, vợ tôi."
Giới thiệu xong, Lâm Phong nói với Thiến Thiến: "Thiến Thiến, chào ông bà đi con."
Tuổi của Trát Tây Thứ Nhân chắc cũng bằng mình.
Anh ta cũng có một con trai và một con gái.
Thiến Thiến gọi ông bà cũng không quá đáng.
Cô nhóc theo Lâm Phong sống ở Thượng Hải.
Vừa xinh đẹp lại đáng yêu.
Giống y như mấy cô bé sống trong thành phố.
Lúc này Thiến Thiến ngọt ngào gọi người khác bằng giọng trẻ con non nớt, Khúc Bố và Nhiệt Y Nhiệt Y.
Hai đứa trẻ vẫn luôn ngồi trên giường không xuống, sau khi nghe giọng của Thiến Thiến, chúng lập tức ngẩng hai cái đầu lên.
"Đến đây, nhìn em gái này!"
Trát Tây Thứ Nhân hét gọi hai đứa con của mình.
Thực ra nếu nói về tuổi tác thì mình lớn hơn Lâm Phong hai tuổi.