Chương 356: Đông trùng hạ thảo
Chương 356: Đông trùng hạ thảoChương 356: Đông trùng hạ thảo
Khương Y Thanh đã lâu không được ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon và đậm đà như vậy.
Cô cũng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng bếp.
Lâm Phong cuối cùng cũng nấu ăn xong, anh mở cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà buồn cười.
Hai cô nhóc, nhóc lớn, nhóc nhỏ đang tròn xoe mắt nhìn mình.
Lúc này Lâm Phong bỗng nhiên nhận ra, ánh mắt của nhóc lớn, nhóc nhỏ này thế mà giống nhau như thết
"Nào, ăn cơm thôi!"
Lâm Phong cười gọi hai người.
Anh đặt tất cả các món ăn lên bàn.
Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ háu ăn trong mắt của đối phương.
"Mẹ ơi!"
Cô nhóc nói xong, vươn tay ra làm nũng ôm lấy Khương Y Thanh, ngọt ngào nói: "Đi thôi, ăn tối xong mẹ kể chuyện cổ tích cho Thiến Thiến nghe nhé, tối nay Thiến Thiến ngủ với mẹ, được không ạ?"
"Thiến Thiến."
Khương Y Thanh chưa kịp nói thì Lâm Phong đã lên tiếng ngăn lại.
"Giờ Thiến Thiến đã lớn rồi, với lại chẳng phải Thiến Thiến đã hứa với ba ba là Sau này con sẽ tự ngủ một mình à?"
Khương Y Thanh vốn đang định nói điều gì đó, nhưng cô thấy Lâm Phong lắc đầu. "Mẹ có thể kể cho con một câu chuyện, nhưng kể xong câu chuyện thì con phải tự đi ngủ, biết không?"
Vẻ mặt của Lâm Phong không giống như đang nói đùa.
Cô nhóc tuy hơi tiếc nuối, nhưng vẫn nghe lời ngoan ngoãn gật đầu.
"Được rồi, ăn cơm thôi, ăn tối xong con tự sắp xếp vali nhỏ của mình nha, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài chơi!"
Lâm Phong vừa nói vừa cúi đầu, mỉm cười xoa đầu cô nhóc.
Một bàn đầy thức ăn ngon, thơm phức.
Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến cực kỳ giống nhau, đều rất thích ăn thịt.
Nhìn một bàn đầy những món thịt, ánh mắt của hai người sáng rực lên!
"Ba ba! Thiến Thiến thích ăn thịt nhất!"
Cô nhóc nói bằng giọng trẻ con non nớt của mình.
Bé trước giờ luôn thích ăn thịt.
Đáng tiếc lúc còn nhỏ, điều kiện không cho phép, Lâm Thiến Thiến ngoan ngoãn hiểu chuyện chưa bao giờ nhắc tới.
Nhưng hiện tại, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, cùng với sự xuất hiện của Khương Y Thanh, cô nhóc càng ngày càng vui vẻ, có thứ gì yêu thích, hay có thứ gì muốn có đều nói ra khỏi miệng.
Đặc biệt là hiện giờ nhìn bàn thịt trước mặt, cô nhóc càng nhìn càng háo hức, miệng gần như chảy nước miếng!
Lâm Phong nhìn dáng vẻ của con gái nhà mình vừa thấy đau lòng vừa buồn cười.
Anh thở dài, lắc đầu, nói với con gái: "Thiến Thiến muốn ăn gì cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, ba ba sẽ cho con ăn." Lâm Phong nói xong, gắp một đũa đầy thịt cho cô nhóc.
"Cảm ơn ba bai"
Cô nhóc nhìn cái chén đầy thịt, cười tươi đến hai mắt híp lại.
"Ừ, mau ăn đi."
Lâm Phong cười đáp lại.
Anh lại gắp cho Khương Y Thanh một chén đầy thịt khác.
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của một lớn một nhỏ, Lâm Phong niêm hạnh phúc trong mình giờ phút này như vỡ òa.
Là một người đàn ông.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất có lẽ là thế này.
Một đêm đến bình minh.
Lâm Phong thức dậy lúc tám giờ sáng, anh bắt đầu làm công việc dọn dẹp cuối cùng.
Anh đơn giản mang mang tất cả đồ đạc của mình đến cửa thang máy.
Lúc này Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến cũng đã rời giường.
Hai người một lớn một nhỏ, đều mang theo một cái vali.
Vali của cô nhóc là được Khương Y Thanh mua cho ngày hôm qua.
Kiểu dáng heo con Peppa, màu hồng.
Cô nhóc trân trọng cái vali như bảo bối, cẩn thận kéo vali ra cửa đưa cho Lâm Phong, còn nghiêng đầu nghiêm túc dặn dò: "Ba ba, nhớ cẩn thận vali của Thiến Thiến, đây là vali hôm qua mẹ mua cho Thiến Thiến! Thiến Thiến thích cái vali này nhất!"
Cô nhóc nói bằng giọng nói trẻ con non nớt.
Lâm Phong gật đầu, cười nói: "Được, được, ba ba nhất định sẽ cẩn thận!" Anh vừa nói vừa lấy ra chiếc xe đẩy hành lý mua hôm qua.
Sau đó, đặt ba vali xếp chồng lên nhau.
Trên thực tế, những thứ mua ngày hôm qua còn nhiều hơn thế này, đều được anh bỏ vào trong không gian.
Sau khi Lâm Phong buộc vali, anh đẩy xe hành lý ra nói với hai người: "Đi thôi!"
Cô nhóc lúc này trông có vẻ rất phấn khích.
Bé vui vẻ nghiêng đầu nháy mắt với Lâm Phong và Khương Y Thanh: "Mẹ ơi, đợi đến khi đến núi tuyết rồi, Thiến Thiến có thể đắp người tuyết lớn không?"
Lâm Phong đẩy xe hành lý vào thang máy, anh cười gật đầu: "Đương nhiên rồi, Thiến Thiến muốn đắp mấy người tuyết đều được!"
Ba người đi vào thang máy.
Vì thời gian của chuyến đi rất dài, nên Lâm Phong dứt khoát bắt taxi đến sân bay.
Hơn nữa hành lý tương đối nhiều, Lâm Phong cố ý gọi xe thương vụ.
Đấn sân bay, sau khi trải qua một loạt kiểm tra an ninh, Lâm Phong, Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh, ba người cuối cùng cũng lên máy bay.
Máy bay bay lên không trung, cuối cùng đã đến tầng bình lưu, bâu không khí trên máy bay trở nên thoải mái hơn một chút.
Lâm Phong mua vé máy bay là hạng thương gia.
Nhưng vì đi ba người nên Lâm Phong vẫn phải ngồi tách ra với Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến.
Anh tìm chỗ ngồi theo số vé và ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh Lâm Phong là một người đàn ông dân tộc thiểu số.
Tuy rằng anh ta mặt Hán phục, nhưng dù là ngoại hình hay thái độ, đều khiến người khác có cảm giác chỉ cần nhìn thôi là có thể nhận ra, đây chẳng phải người Hán hay sao.
Khi Lâm Phong ngồi xuống, người đàn ông đó nở một nụ cười rất thân thiện với Lâm Phong, hàm răng trắng sáng đến lóa mắt.
"Chào anh."
Người đàn ông nhếch miệng cười chào Lâm Phong.
Lâm Phong gật đầu, mỉm cười đáp lại: "Chào anh."
Người đàn ông dường như có hơi hứng thú, anh ta cười nhìn Lâm Phong, sau đó hỏi bằng tiếng Trung không thông thạo mấy: "Anh đến Tây Tạng của chúng tôi du lịch à? Chỗ đó của chúng tôi rất đẹp!"
Lâm Phong gật đầu nói: "Ừ, đi Tây Tạng trước, sau đó đi Vân Nam và Tứ Xuyên."
Ánh mắt của người đàn ông đột nhiên sáng lên!
"Tôi chính là người Tây Tạng!"
Người đàn ông vừa nói vừa bắt đầu khoa tay múa chân: "Tôi, Nagchu Tây Tạng, Đông Trùng Hạ Thảo!"
Nagchu?
Đông Trùng Hạ Thảo?
Lâm Phong sửng sốt.
Việc tiếp thị của Đông Trùng Hạ Thảo được làm rất tốt, dù rằng trước kia Lâm Phong không đủ khả năng mua cũng biết về nó.
Người ta nói rằng nó là một loại thuốc bổ tuyệt vời và giá thị trường thì cực kỳ cao.
Và trong những năm gần đây, Đông Trùng Hạ Thảo tốt càng trở nên khó tìm hơn. Nagchu chính là một trong những nơi sản xuất của Đông Trùng Hạ Thảo.
Nghe nói chất lượng của Đông Trùng Hạ Thảo ở Nagchu được đánh giá là số một trong cả nước, thậm chí còn tốt hơn cả sản phẩm được sản xuất ở Thanh Hải.
Lâm Phong dừng một chốc, có chút hứng thú.
"Tôi nghe nói Đông Trùng Hạ Thảo của Nagchu rất tốt, hàng năm đều có rất nhiều người đi thu mua Đông Trùng Hạ Thảo, ngoài ra còn có lễ hội chuyên về Đông Trùng Hạ Thảo, đúng không?"
Lâm Phong cũng tình cờ xem một bộ phim tài liệu nào đấy mới biết được.
Đặc biệt giới thiệu tên một loại dược liệu quý.
Đông Trùng Hạ Thảo.
Đúng như tên gọi, nó là sự kết hợp giữa côn trùng và cỏ.
Người ta kể rằng có một loại sâu bướm thích sống sót ở vùng cao nguyên lạnh giá, khi mùa đông đến, những con sâu bướm này sẽ chôn nhộng tằm của chúng trong băng tuyết.