Chương 355: Bữa tiệc toàn thịt
Chương 355: Bữa tiệc toàn thịtChương 355: Bữa tiệc toàn thịt
Cô nhóc chạy rất nhanh, lao vọt về phía Lâm Phong!
"Ba ba! Mấy món ăn vặt này đều là mua cho Thiến Thiến và mẹ đúng không?”
Cô nhóc chớp chớp mắt hỏi.
Khương Y Thanh cũng đang đi tới, cô nhìn lướt qua những thứ trong xe đẩy của Lâm Phong, bỗng cô cảm thấy hơi dở khóc dở cười!
"Chúng ta đi du lịch thôi mà có cần phải mua nhiều thứ như vậy không? Món ăn vặt quá nhiều! Đến bản địa mua cũng được mài"
"Ở bản địa không có những mùi vị này.'
Lâm Phong rất nghiêm túc giải thích: "Còn một điều nữa, nếu lỡ như sau khi đến đó không có thì sao? Thế em và Thiến Thiến sẽ ăn cái gì?"
Mấy câu nói này đã thành công khiến Khương Y Thanh bật cười.
Cô nhìn Lâm Phong, lòng chợ thấy ấm áp vô hạn.
Người đàn ông này tuy hơi vụng về nhưng lại dùng hành động của mình làm những chuyện ấm lòng nhất.
Ý cười trên khóe môi của Khương Y Thanh càng lúc càng lớn.
"Đi thôi, trả tiền, sau đó chúng ta có thể về nhà nấu cơm!"
Lâm Phong đẩy xe hàng, ôm Thiến Thiến đi thanh toán tiền.
May mà nhà để xe nằm trên tầng ba.
Anh đẩy xe hàng đến sau cốp xe, nhét hết mọi thứ vào trong cốp xe rồi đóng cốp lại.
Chỉ một vài hành động đơn giản cũng khiến cả hai đổ đầy mồ hôi trong thời tiết mùa đông. Đồ đạc thật sự là quá nhiều. Nào là quần áo, nào là giày dép, bao gồm cả đồ ăn thức uống.
"Đi thôi nào!"
Lâm Phong mở cửa xe, để Khương Y Thanh và Thiến Thiến lên xe: "Hai người lên xe nghỉ ngơi đi, vê nhà anh sẽ làm cơm!"
Đợi sau khi hai người lên xe, Lâm Phong khởi động xe, lái về nhà.
Nửa giờ sau, chiếc xe chạy vào khu chung cư.
Lâm Phong bảo Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến đứng yên, anh tự chuyển mọi thứ vào thang máy, sau đó ba người mới về đến nhà.
Lâm Thiến Thiến vừa về đến nhà liền đi tới ngồi xổm trước đống đồ ăn vặt, chớp chớp đôi mắt to đen lay láy, giống như con mèo nhỏ háu ăn!
Lâm Phong bị chọc cười.
Anh đương nhiên biết con gái nhà mình đang nghĩ gì.
Anh mỉm cười đi tới, nhìn cô nhóc chăm chú, hỏi: "Con muốn ăn phải không?"
Lâm Thiến Thiến bây giờ gần như là chảy nước miếng!
Nghe Lâm Phong hỏi vậy thì cô nhóc vội vàng gật đầu như giã thóc.
"Ba ba, Thiến Thiến muốn ăn cái này!"
Cô nhóc háo hức nhìn vào gói bánh ngọt dâu tây.
Lâm Phong đưa tay xoa đầu cô nhóc, sau đó mới gật đầu nói: "Được, ba ba lấy cho con, nhưng có một điều, hôm nay con chỉ được ăn một gói, biết không?"
Đợi lát nữa nấu ăn xong. Bụng của cô nhóc chẳng được bao nhiêu, nếu ăn bánh dâu tây, rồi còn mấy thứ khác nữa, chắc là không ăn cơm nổi.
Lâm Thiến Thiến vội vàng gật đầu nhỏ của mình.
"Dại Ba ba, Thiến Thiến chỉ ăn một gói thôi! Còn chia cho mẹ nữa ạI" Cô nhóc nói xong, trông mong nhìn Lâm Phong, dáng vẻ háu ăn của cô nhóc quả thực là thèm muốn khóc!
Khương Y Thanh vốn đang thu dọn đồ đạc, nhưng từ lúc nhìn thấy Lâm Thiến Thiến ngồi xổm bên cạnh đống đồ ăn vặt, cô vẫn luôn chú ý đến nơi này.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô nhóc, Khương Y Thanh vừa thấy tức giận vừa thấy buồn cười.
Ngay sau đó, Lâm Phong còn chưa kịp nói thêm lời nào, Khương Y Thanh đã đi tới, nhìn hai người nói: "Mẹ lấy cho con!"
Cô nói mà hờn dỗi trừng mắt liếc Lâm Phong.
Chỉ ăn bánh dâu tây thôi mà đặt ra lắm yêu cầu lung tung như vậy.
Nhỏ mọn!
Lâm Phong bị Khương Y Thanh trừng mắt mà chẳng có chút tức giận nào!
Anh đứng lên, bất đắc dĩ nắm hai tay của Khương Y Thanh.
Sau đó anh đi về phía bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Tất cả nguyên liệu nấu món thịt đều đã được Khương Y Thanh thu dọn để vào bếp.
Lâm Phong dọn dẹp sơ qua một chút, phát hiện vẫn còn thiếu một ít, anh đóng cửa bếp lại.
Đầu tiên khóa trái cửa, chắc chắn rằng không có ai bước vào, anh mới tiến vào trong không gian.
Trong không gian lúc này vẫn là quang cảnh như cũ.
Dường như không bao giờ thay đổi trong hàng triệu năm.
Đâầu tiên anh ấy bước về phía mấy luống rau.
Những thứ này đều được trồng trước khi đi Vân Nam, trong khoảng thời gian trở vê, ở nhà đã xảy ra đủ loại chuyện.
Vì thế mấy loại rau này về cơ bản không được tiêu thụ nhiều.
Bây giờ đất đai màu mỡ, cộng thêm Lâm Phong vẫn chưa thu hoạch, rau củ trên đất mọc tràn lan.
Lâm Phong phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được cà chua và khoai tây mình muốn trong đám rau củ.
Anh suy nghĩ rồi quyết định xào một món rau, anh lập tức hái một nắm cải thìa.
Cuối cùng ý niệm vừa động trong đầu, trong không gian chợt lóe lên tia sáng trắng, một con vịt được giết thịt sạch sẽ xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Sau cùng Lâm Phong đổ đầy một thùng nước suối linh tuyên vào thùng lớn, mang tất cả mọi thứ đã chuẩn bị ra khỏi không gian.
Phòng bếp vẫn như cũ.
Trong phòng khách Lâm Thiến Thiến đang cùng Khương Y Thanh chia nhau bánh dâu tây, hai người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Lâm Phong bắt đầu nấu ăn.
Tất cả những gì cần làm là chuẩn bị tất cả các loại phụ liệu.
Hành, gừng, tỏi, ớt.
Cắt mọi thứ và đặt sang một bên để sử dụng sau, sau đó bắt đầu chần thịt.
Nếu muốn hầm thịt bò cho thật mềm thì tốt nhất là nên dùng nước nóng rửa sạch, nếu không dù hầm thế nào thịt bò cũng không mềm.
Khi nước sôi cũng phải đổ nước lạnh vào nồi, để đẩy hết máu ra ngoài một cách tốt nhất.
Sau khi nước sôi vớt bỏ bọt.
Lâm Phong liếc nhìn thời gian, sau đó lấy thịt ra. Anh rửa sạch, cắt thành từng miếng, cuối cùng lấy nồi đất ra.
Anh thắng nước đường trước, sau đó đổ vào nồi, cho tất cả thịt và nguyên liệu vào, cuối cùng đậy nắp lại và ninh từ từ.
Sau đó anh bắt đầu làm món thịt bò hâm cà chua và khoai tây.
Trong phòng khách, Thiến Thiến đang nằm trong lòng của Khương Y Thanh, cái đầu nhỏ xù xù cọ tới cọ lui trong tay Khương Y Thanh.
Giống như một chú mèo con dễ thương!
Khương Y Thanh cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô luôn có cảm giác gần gũi thân thiết với Lâm Thiến Thiến.
Thậm chí cô luôn nhịn không được muốn ôm, muốn hôn cô nhóc.
Mỗi lần nghe cô nhóc gọi mẹ, niềm vui sướng trong lòng khiến ngay cả Khương Y Thanh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
"Mẹ ơi, thơm quát"
Mũi của cô nhóc luôn nhạy cảm nhất.
Lập tức ngửi được mùi thơm bay ra từ phòng bếp.
Một đôi mắt to đen láy chớp chớp nhìn về phía phòng bếp.
Thấy cửa phòng bếp đóng lại, không nhìn thấy Lâm Phong đang nấu món gì bên trong, Lâm Thiến Thiến lập tức ngứa ngáy khó nhịn, cái đầu nhỏ đen nhánh của cô nhóc lập tức nhoài ra khỏi vòng tay của Khương Y Thanh, chớp chớp mắt, nhìn về phía phòng bếp.
"Ba ba đang nấu món gì mà thơm quá? Thiến Thiến đói quá."
Cô nhóc vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn.
Lượng calo cần thiết luôn rất nhiều.
Tuy rằng cô nhóc vừa mới ăn một gói bánh dâu tây nhưng bây giờ vẫn cảm thấy đói.