Chương 354: Mua sắm
Chương 354: Mua sắmChương 354: Mua sắm
Tuy rằng anh cũng đã thầm đoán được bảy tám phần, nhưng Lâm Phong vẫn mỉm cười cầm lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe.
"Alo? Là Lâm Phong đúng không?”
Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại nghe hơi quen quen.
Vừa nghe được giọng đậm chất của người bản địa vùng Vân Nam, ngoài Tiền Lão Tam ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
Lâm Phong hơi buồn cười: "Là tôi."
"Cậu nhận được chiếc nhẫn của mình chưa? Đúng lúc Tiểu Khương đang ở Thượng Hải, tôi đã nhờ cô ấy đưa chiếc nhẫn cho cậu, cậu có hài lòng với kiểu dáng của chiếc nhẫn đó không?"
Tiền Lão Tam cười híp mắt hỏi.
Lúc trước ông ấy đã thức suốt ba ngày ba đêm muốn thiết kế ra kiểu dáng phù hợp nhất cho chiếc nhẫn này.
Nhưng không ngờ vẫn không thiết kế ra được!
Rốt cuộc thì mình vẫn già rồi!
May mà anh cũng thích chiếc nhẫn do Khương Y Thanh thiết kế, từ kiểu dáng, họa tiết hay là lựa chọn chất liệu đều khiến anh rất hài lòng.
Lâm Phong cảm thấy hơi buồn cười.
Anh ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Nhẫn do vợ mình thiết kế, sao có thể nói không đẹp cơ chứ?
Lâm Phong suy nghĩ một lúc thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh hỏi: "Sao vậy? Em thích chiếc nhẫn này không?" Nghe anh hỏi câu này, Khương Y Thanh cũng không suy nghĩ đến điều gì khác.
Cô chỉ cảm thấy câu hỏi này hơi buồn cười.
Đây chính là tác do chính tay mình thiết kế, mình sao có thể không thích được chứ?
Khương Y Thanh mỉm cười nhìn Lâm Phong, sau đó nói: "Đương nhiên là em thích rồi, em phải suy nghĩ mất mấy ngày mới thiết kế ra đấy!"
Cô nói xong đưa tay ra vỗ nhẹ lên người Lâm Phong, nói: "Nếu anh dám nói không thích, em sẽ...
Cô nói xong trừng mắt nhìn Lâm Phong.
Chỉ một cái liếc mắt thôi, sóng mắt lưu chuyển đầy quyến rũ.
Cô ấy vốn đã xinh đẹp lắm rồi.
Giờ cô ấy liếc mắt nhìn mình, Lâm Phong cảm thấy thoáng chốc trái tim mình như tắc nghẽn, theo đó như có sức mạnh thôi thúc muốn gào thét.
Tuy nhiên...
"Mẹ ơi, ba ba nói ba rất thích chiếc nhẫn này!"
Giọng nói trong trẻo của cô nhóc vang lên, sau đó cô nhóc duỗi cánh tay mĩm mũm đầy thịt của mình ra, kéo vạt áo của Lâm Phong giật giật: "Ba ba, ba nhanh nói ba thích đi!"
Đáng tiếc.
Bóng đèn nhỏ vẫn còn ở đó.
Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, sờ sờ đầu cô nhóc, sau đó anh nghiêm túc nói: "Anh rất thích."
Tiên Lão Tam ở đầu bên kia điện thoại đương nhiên cũng nghe thấy.
Ông ta bật cười ha ha, trái tim rốt cuộc cũng được thả lỏng. "Tốt rồi, tốt rồi! Vậy thì cứ nói như thế này, cậu thích là được!"
Tiền Lão Tam nói xong, dường như bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Đúng rồi, còn một chuyện nữa, tôi phải nói với cậu!"
Lâm Phong nói: “Anh nói đi."
"Tôi đã nhờ Tiểu Thanh chụp cho tôi kiểu dáng chiếc nhẫn của cậu, tôi muốn dùng nó để quảng cáo, được không?"
Tiên Lão Tam cười ha ha hỏi.
"Không sao, anh sử dụng đi."
Lâm Phong vui vẻ đồng ý.
Anh trước giờ luôn là người rất khiêm tốn.
Kể cả bây giờ đã trở nên phát đạt, cũng chưa từng nghĩ đến việc tiết lộ điều đó cho mọi người.
Thế nhưng lần này, đối với chiếc nhẫn này, trước việc anh muốn làm, anh không muốn giấu giếm.
Đối với một cô gái, nếu tình yêu của cô ấy được mọi người biết đến thì đây chính là sự tôn trọng mà cô ấy mong muốn nhất.
"Vậy cảm ơn cậu! Đủ thành ý rồi! Nếu sau này cậu đến cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam chỗ chúng tôi, tôi nhất định sẽ giảm giá cho cậu!"
Tiền Lão Tam nói xong, hai người tán gẫu thêm vài câu thì cúp điện thoại.
"Đi thôi"
Lâm Phong mỉm cười quay đầu nhìn Khương Y Thanh đang chơi vui vẻ với Lâm Thiến Thiến, anh nói: "Ngày mai xuất phát, chúng ta đi mua một ít đồ đi, nghe nói trên cao nguyên chênh lệch nhiệt độ rất lớn, trời rất lạnh, chúng ta phải chuẩn bị thật đầy đủ!"
Khi Khương Y Thanh nghe thấy hai chữ "cao nguyên”, cô có hơi phấn khởi. Mình từ nhỏ tới lớn đều ở Thượng Hải, hoàn toàn xa lạ với thế giới bên ngoài Thượng Hải.
Hiện tại sắp đi du lịch, tính tình của Khương Y Thanh luôn lãnh đạm, giờ lại cảm thấy hơi kích động.
"Dạ, đi thôi!"
Cô nắm tay Lâm Thiến Thiến, hai người bước ra ngoài.
Lâm Phong đi theo sau hai người, bất đắc dĩ lắc đầu, khóa cửa phòng làm việc lại, sau đó ba người mới rời đi.
Vì có nhiều thứ cần phải mua, rất lặt vặt.
Các loại thuốc men, quần áo, đồ ăn thức uống.
Thế nên Lâm Phong đưa Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến đến siêu thị lớn.
Mọi thứ đều có sẵn ở đây, muốn gì cũng có.
Lâm Phong là đàn ông thô lỗ, những thứ cần mua cho chuyến đi anh hoàn toàn không hiểu rõ.
Thấy Lâm Phong lúc lựa chọn trang bị giữ ấm luôn chọn mấy thứ xa xỉ không thực tế, Khương Y Thanh rốt cuộc không nhịn được bật cười.
"Được rồi, được rồi, anh đi mua đồ ăn đi, những thứ giữ ấm này em và Thiến Thiến từ từ chọn, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cổng siêu thị là được rồi."
Anh không biết gì cả ở đây cũng chẳng giúp được gì, chẳng bằng để anh đi mua thức ăn!
Dù sao thì tối nay là bữa ăn quan trọng nhất!
"Được!"
Lâm Phong bất đắc dĩ mỉm cười gật đầu, sau đó đẩy xe đẩy đi tới khu vực thực phẩm. Sở trường duy nhất của anh là nấu ăn!
Tối nay là bữa cơm trước khi khởi hành, Lâm Phong quyết định nấu nhiều thịt hơn.
Dù sao ở cao nguyên, thức ăn bình thường không cung cấp đủ calo, ăn nhiều thịt coi như tích tụ mỡ, có lợi.
Trong không gian còn có vịt, rau củ các loại đều là từ bên Vân Nam mang về, cơ bản không cần mua.
Lâm Phong quyết định tối nay sẽ ăn một bữa tiệc toàn thịt.
Thịt lợn dùng để làm món thịt lợn xào hoặc thịt kho tàu ăn với cơm rất hợp, mua thêm ít thịt bò về nấu với cà chua, thêm khoai tây nữa thành món bò om khoai tây cà chua.
Vịt thì hầm thành canh vịt.
Nhiều món như thế cũng đủ rồi.
Nhà cũng không nhiều người ăn.
Chỉ có ba người họ thôi.
Hôm nay bà Hoàng đến thăm con trai và con gái của mình.
Lâm Phong không đi theo bà.
Dù gì thì cũng là người thân của người ta, tuy anh có quan hệ rất tốt với bà Hoàng, nhưng lúc này anh nên tránh xa hiềm nghỉ thì hơn.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Lâm Phong vẫn biết điều này.
Nếu anh tỏ vẻ có quan hệ tốt với bà Hoàng, thì sẽ hơi hống hách, điều này chỉ khiến bà Hoàng khó làm người tốt hơn.
Vào thời điểm này, việc anh phải làm là đưa Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến đi để cho bà Hoàng có chút không gian riêng.
Khi cần thiết, hay gặp khó anh lại xuất hiện là được.
Chỉ chốc lát sau Lâm Phong đã chọn xong một xe lớn thức ăn.
Không chỉ có thịt, còn có một ít đồ ăn vặt linh tinh, những thứ này đều đã được anh lựa chọn rất kỹ.
Thiến Thiến và Khương Y Thanh thích ăn đồ ăn vặt, anh cũng không ngại nhiều.
Dù sao thì mình còn có không gian, đi đâu cũng rất thuận tiện.
Sau khi chọn xong hết thảy, Lâm Phong đẩy xe đẩy đến lối vào siêu thị.
Vài phút sau, Khương Y Thanh dẫn Lâm Thiến Thiến cũng đẩy xe hàng ra.
Nhìn thấy trong xe đẩy của Lâm Phong chứa đầy đồ ăn vặt, khuôn mặt của Lâm Thiến Thiến lộ ra nụ cười kinh ngạc.