Chương 362: Đào đông trùng hạ thảo
Chương 362: Đào đông trùng hạ thảoChương 362: Đào đông trùng hạ thảo
Lâm Phong tiếp nhận xẻng nhỏ nhìn xem.
Cầm ở trên tay nhẹ hơn xẻng làm bằng sắt bình thường khá nhiều.
Nhất là khi nắm trong lòng bàn tay lại mang theo cảm giác mát lạnh rất đặc biệt.
Vô cùng thoải mái.
Lâm Phong tiếp tục quan sát phần đầu của cái xẻng.
Khác biệt hoàn toàn với những chiếc xẻng thông thường.
Phần lưỡi xẻng rất tròn, nếu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng đảo qua, sẽ không gây tổn hại gì tới đâu ngón tay.
Lâm Phong cảm khái, đây nhất định là sản phẩm trí tuệ của người cao nguyên đi.
Dựa vào những thứ đồ này để kiếm sống, cho nên phải bảo dưỡng thật cẩn thận.
"Đi thôi"
Lâm Phong cũng cười nói,'Mong sao hôm nay chúng ta sẽ gặp được may mắn."
Tashi Tsering dẫn đầu đi trước.
Hắn cất xẻng sừng trâu vào trong một chiếc bao nhỏ, bước ra khỏi cửa kiểm tra phương hướng một hồi rồi đi thẳng về phía đỉnh núi.
"Loại đông trùng hạ thảo này được tìm thấy ở vùng núi tương đối cao, rất khó hái, lát nữa leo núi có thể sẽ khá là mệt, khi nào cậu không leo được nữa thì nói với tôi một tiếng, không phải người cao nguyên dễ say độ cao và thiếu oxy lắm."
Tashi Tsering không yên lòng cảnh báo. Lâm Phong gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Thực ra sau khi đến cao nguyên, không gian trong tay anh không khác gì máy bật hack gian lận cả.
Trước khi đi, anh đã sớm rót nước linh tuyền vào bình nước của mình và Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh.
Bởi vậy, cái gọi là say độ cao, Lâm Phong, Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến vê cơ bản chưa hề trải qua.
Lin Feng đi theo phía sau Tashi Tsering hướng về phía núi tuyết cách đó không xa.
Ngọn núi tuyết này rất dốc.
Lâm Phong đi theo sau lưng Tashi Tsering chậm rãi leo lên.
Trên thực tế, ngọn núi tuyết này không hề đầy tuyết như trong tưởng tượng của anh.
Nói đúng hơn là, tuyết trên núi nằm ở những vị trí khác nhau.
Về cơ bản đều là giữa sườn núi đi lên.
Chỗ đó thuộc về khu vực báo động đỏ, nằm ngoài tâm kiểm soát của họ.
Những nơi mà Tashi Tsering dân Lâm Phong đến đều là những chỗ hơi chếch lên chân núi một chút, hoặc là những nơi đống đá vụn tương đối cao phía dưới núi tuyết.
"Dừng lại nghỉ ngơi tại đây chút đã."
Tashi Tsering nói.
Nói rồi quay đầu nhìn Lâm Phong.
Thấy anh vẫn rất tươi tỉnh nhìn mình, không có chút dáng vẻ kiệt sức gì!
Làm Tashi Tsering ngạc nhiên tột độ. "Thể lực cậu tốt thật đấy!"
Tashi Tsering giơ ngón tay cái khen Lâm Phong.
"Tôi đã dẫn rất nhiều người tới đây để đào đông trùng hạ thảo, nhưng người có thể leo được tới tận đây để đào cây không được đến mấy người. Leo được lên đến đây một là hết xí quách, hai là say độ cao rất nghiêm trọng, nên tôi toàn phải cõng họ xuống!"
Tsering kể, hết sức ngạc nhiên nhìn trên dưới Lâm Phong một lượt, tiếp tục giơ ngón tay cái lên.
"Lợi hại!"
Lâm Phong nghe vậy, mỉm cười xua tay.
"Thịt bò khô này."
Tashi Tsering lấy một thanh thịt bò khô trong túi ra đưa cho Lâm Phong.
"Cảm ơn anh."
Lâm Phong mỉm cười nhận lấy, đưa vào trong miệng dùng sức cắn một miếng.
Mùi vị của món khô bò này khác hoàn toàn với những món mình mua ở bên ngoài.
Món khô bò này về cơ bản có kết cấu chắc chắn, và quan trọng nhất là khô bò này không giống như khô bò được thêm rất nhiều gia vị hay mua trên thị trường.
Rất nhiều gia vị được thêm vào để che đi mùi vị không phải tươi mới của thịt bò.
Còn món khô bò này có hương vị thuần thiên nhiên nguyên thủy nhất.
Vừa cho vào miệng một cái, hương thơm mùi vị của thịt đã chiếm cứ toàn bộ trong khoang miệng.
Dùng sức cắn mạnh một miếng, cảm giác sảng khoái không thể diễn tả được thành lời. “Ngon quá đi!"
Lâm Phong mỉm cười nói đồng thời giơ ngón tay cái lên biểu thị sự yêu thích với Tashi Tsering.
"Đó là đương nhiên!"
Vừa đề cập tới món khô bò nhà mình làm, trên mặt Tashi Tsering lập tức lộ ra vẻ tự hào: "Đây đều là khô bò nhà tôi tự phơi tự làm, ngon là phải!"
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, sau khi ăn xong thịt bò khô, quay người nhìn xuống phía dưới.
Phóng tâm mắt ra xa là thảo nguyên vô tận.
Hiện tại đã bước vào cuối thu, cây cỏ bắt đầu chuyển sang màu vàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những mảng lớn bò Tây Tạng đang nhởn nhơ gặm số ít cỏ còn lại trên thảo nguyên.
Đây là một trong số ít bữa ăn lớn trước mùa đông.
Chắc là do Hội nghị Đông trùng hạ thảo.
Lúc này, khắp sườn đồi đã dựng lên những chiếc lều xanh xanh đỏ đỏ rực rỡ sắc màu.
"Đi thôi!"
Lúc này Tashi Tsering cũng đã nhai xong miếng thịt bò khô trong tay, mỉm cười hô lên với Lâm Phong.
Lâm Phong thu tâm mắt lại, tiếp tục đi theo phía sau Tashi Tsering leo lên đỉnh núi.
Đã bắt đầu tiến vào nơi đá vụn nguy hiểm.
Hơi không chú ý một cái là đã vô tình giãm phải đá vụn, đất đá cứ thế mà lăn xuống dốc núi thẳng đứng.
Vẻ mặt của Tashi Tsering đã trở nên nghiêm túc. Mỗi khi bước một bước, đều cần liên tục xác nhận nơi này có an toàn hay không.
Hắn còn không quên quay người nhỏ giọng căn dặn Lâm Phong: "Hiện tại chúng ta đang giãm lên giãm lên đống đá vụn rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận đó, đừng sơ sảy mà trượt chân rơi xuống, tới lúc đó tôi có muốn cũng chẳng tìm được cậu đâu!"
Lời này không cần Tashi Tsering nói Lâm Phong cũng biết rõ.
Anh thò người ra ngoài chỗ sườn dốc đứng nhìn xuống bên dưới.
Phát hiện ra phía dưới con dốc này là một vực thẳm cực kỳ dốc và quan trọng hơn nữa đó là, phía dưới vực thẳm này là một dòng sông.
Một khi rơi xuống, tám chín phần mười là rơi thẳng vào bên trong dòng sông.
"Tôi biết rồi."
Lâm Phong lên tiếng, bước đi càng thêm cẩn thận.
Thẳng đến giờ phút này, Lâm Phong cuối cùng đã hiểu tại sao đông trùng hạ thảo lại được thổi giá cao như vậy.
Dù sao đây cũng là thứ phải đánh đổi cả tính mạng mới đào lên được.
Đợi đến khi hai người vất vả leo đến đỉnh núi xong, Tashi Tsering mới nhẹ nhàng thở raI
Trên gương mặt đỏ bừng lộ ra nụ cười.
"Được rồi, đây là nơi chúng tôi thường đến đào Đông Trùng Hạ Thảo, cậu xem xem có hay không."
Tashi Tsering lại nói tiếp: 'Nhưng hai ngày nay có rất nhiều người đi đào Đông Trùng Hạ Thảo, cũng có rất nhiều người đã tới chỗ này đào, mỗi lần đào Đông Trùng Hạ Thảo đều chỉ có thể dựa vào vận may, chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Tashi Tsering nói, đồng thời làm động tác cổ vũ Lâm Phong. Lời của Tashi Tsering là sự thật.
Tiếng phổ thông của Tashi Tsering không được tốt, nhưng những khi nói chuyện đều mang theo một cảm giác vui vẻ không thể giải thích được.
Lâm Phong nín cười, sau đó nói: "Được, có điều tôi không có nhiều hiểu biết về Đông Trùng Hạ Thảo, nên nếu anh đào được cây Đông Trùng Hạ Thảo nào thì báo cho tôi biết với nhé!"
Hai người ước định xong, Lâm Phong bắt đầu cúi người nhìn xung quanh.
Anh thật sự không biết Đông Trùng Hạ Thảo đầu cua tai nheo ra làm sao cả.
Hôm nay tôi đến chỉ là để tính toán xem có đào được đông trùng hạ thảo tươi đưa thẳng vào trong không gian để trồng được hay không thôi.
Cho nên.
Mặc kệ là Tashi Tsering đào hay do chính anh đào, đối với Lâm Phong mà nói đều giống nhau cả.
Thời tiết rất lạnh.
Loại thời tiết này trên cao nguyên là bình thường, nhưng đối với Lâm Phong mà nói, thực sự là quá rét lạnh.
Anh xoa xoa đầu ngón tay cứng đờ của mình, sau đó lấy chai nước ấm trong người ra, uống một ngụm.