Chương 364: Tôi muốn Đông Trùng Hạ Thảo còn sống
Chương 364: Tôi muốn Đông Trùng Hạ Thảo còn sốngChương 364: Tôi muốn Đông Trùng Hạ Thảo còn sống
Vật nhỏ này xuất hiện thực sự rất nhỏ.
Chiều dài khoảng chừng một nửa ngón tay.
Lúc này, nó đang lớn lên trong đất tối đen như mực, sinh trưởng trong gió lạnh, khi gió thổi qua, vật nhỏ này sẽ run rẩy.
Trông rất yếu ớt.
Lâm Phong chưa kịp hỏi Trát Tây Thứ Nhân xem đó có phải là Đông Trùng Hạ Thảo không, thì anh ta đã chạy như bay về phía thứ màu đen nho nhỏ kia.
Lâm Phong lần đầu tiên biết được thì ra lúc nãy Trát Tây Thứ Nhân luôn đi theo mình rất chậm, thực ra là đang chăm sóc mình.
Như bây giờ đây anh ta bước đi nhanh như bay, gần như trong chớp mắt lao tới trước mặt Đông Trùng Hạ Thảo!
Điều quan trọng nhất là loài đông trùng hạ thảo này thậm chí còn ở trong ngọn núi đó.
Những tảng đá ở đây trơn trượt.
Lâm Phong đứng ở bên sườn núi cũng không dám đi xuống.
Nơi này thật đáng sợ.
Một khi đã trượt xuống thì không có cách nào trèo lên được.
Lâm Phong chỉ đứng ở bên sườn núi, dán chặt mắt vào chuyển động của Trát Tây Thứ Nhân.
Trát Tây Thứ Nhân lúc này đang đứng với tư thế rất kỳ lạ.
Nơi có Đông Trùng Hạ Thảo xuất hiện vừa vặn là nơi xảy ra trận sạt lở đất nhỏ.
Trát Tây Thứ Nhân lúc duỗi chân đạp mạnh vào hai bên chỗ lở đất, sau đó một tay cầm một cái xẻng nhỏ làm bằng sừng trâu, anh ta cẩn thận cúi người xuống chậm rãi đẩy những tảng đá vụn bao phủ phía trên ra.
Đông Trùng Hạ Thảo chỉ dài bằng nửa ngón tay cái cuối cùng cũng lộ rõ hình dáng đầy đủ.
Lâm Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ toàn bộ hình dáng của vật này!
Phần nhô lên trên mặt đất chỉ là một cọng cỏ bình thường không thể bình thường hơn.
Hơn nữa nói thật, cọng cỏ này nhìn từ xa có màu đen, nhưng khi lại gần nhìn thì hóa ra nó màu xanh sãm, đậm màu vô cùng.
Màu xanh sâm này ghép lại với nhau, cộng thêm do ảnh hưởng của đá sỏi xung quanh nên trông giống như màu đen.
Trát Tây Thứ Nhân tiến lại gân nhìn kỹ hơn, một biểu cảm cực kỳ vui mừng bỗng nhiên xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.
"Là nó! Chính là nó! Là Đông Trùng Hạ Thảo!"
Trát Tây Thứ Nhân vui vẻ nói.
Khi nói anh ta cẩn thận dùng xẻng trong tay để di chuyển cát sỏi xung quanh ra.
Anh ta đang định dùng xẻng xúc Đông Trùng Hạ Thảo lên.
Nhưng Lâm Phong đứng bên cạnh ngay người một lúc thì vội vàng lên tiếng: “Chờ đã! Trát Tây Chờ một chút!”
Lâm Phong sốt ruột đến mức trực tiếp gọi hai chữ Trát Tây ra.
Trát Tây Thứ Nhân ngẩng khuôn mặt ngăm đen đỏ sậm lên, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt khó hiểu.
"Chuyện gì vậy?”
Anh ta hỏi: 'Không phải anh luôn muốn mua Đông Trùng Hạ Thảo hay sao?" Lâm Phong theo mình tới đây đã nói rõ muốn mua Đông Trùng Hạ Thảo, hiện tại đã tìm được Đông Trùng Hạ Thảo, chẳng lẽ anh ta còn có yêu cầu gì khác nữa ư?
Lâm Phong nghe Trát Tây Thứ Nhân hỏi thì biết anh ta đã hiểu lâm mình.
Lâm Phong vội vàng xua tay nói: "Không phải, tôi rất muốn mua Đông Trùng Hạ Thảo anh tìm được, nhưng tôi muốn anh lúc đào Đông Trùng Hạ Thảo lên, có thể đào dính thêm ít đất nữa được không? Tôi muốn Đông Trùng Hạ Thảo còn sống!"
Trát Tây Thứ Nhân nghe vậy tuy rằng nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn gật đầu đồng ý.
Thật ra là do có liên quan đến môi trường và nhiệt độ.
Đông Trùng Hạ Thảo về cơ bản chỉ có thể tồn tại trên cao nguyên.
Ngay cả khi bạn mang đất về để trồng trọt thì cũng vô dụng, chỉ cần mang nó ra khỏi Nagchi thì nó sẽ chết.
Tuy nhiên, Trát Tây Thứ Nhân không muốn khiến Lâm Phong không vui, anh ta gật đầu, sau đó cẩn thận dùng xẻng đào Đông Trùng Hạ Thảo lên, đồng thời cũng đào hết đất xung quanh Đông Trùng Hạ Thảo.
Lâm Phong nhếch miệng cười.
"Cảm ơn!"
Trát Tây Thứ Nhân không hề đề phòng Lâm Phong, lập tức đưa Đông Trùng Hạ Thảo trong tay cho Lâm Phong, sau đó dùng hết sức leo lên.
Lâm Phong thấy thế cũng nhanh chóng đưa tay ra giúp Trát Tây Thứ Nhân.
Cuối cùng cả hai cũng leo lên được.
Trát Tây Thứ Nhân ngồi trên mặt đất, thở dốc từng hơi.
Lâm Phong sau đó cẩn thận nhìn gốc cỏ nhỏ trước mặt.
Thứ này càng bán ở các thành phố lớn giá càng đắt. Ở Thượng Hải nó đã trở thành một sản phẩm thuốc bổ dành riêng cho những người giàu có.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy Đông Trùng Hạ Thảo còn sống, anh cảm thấy hơi mới lạ.
"Đông Trùng Hạ Thảo này có thể bán cho tôi không?"
Lâm Phong cười, ra dấu hỏi Trát Tây.
Trát Tây Thứ Nhân gật đầu và nói:
"Đương nhiên có thể, Đông Trùng Hạ Thảo vốn là đem bán cho người khác mà, nhưng giá bao nhiêu thì tùy thuộc vào việc ba tôi giám định đã, ở chỗ chúng tôi, Đông Trùng Hạ Thảo càng lớn thì giá càng đắt!"
Trát Tây Thứ Nhân cười nói.
Anh ta nhìn sắc trời, sau đó vội vàng nói với Lâm Phong: "Chúng ta cũng nhanh đi thôi, bây giờ trời đã tối, một lát nữa sẽ có tuyết rơi!"
Lâm Phong gật đầu, vội vàng cẩn thận bỏ Đông Trùng Hạ Thảo vào túi vải, sau đó nói với Trát Tây Thứ Nhân: "Tuyết sắp rơi rồi, chúng ta đi nhanh lên."
Hai người trì hoãn một lúc thì tuyết bắt đầu rơi.
Âm thanh rơi xuống đống đá vụn nghe đặc biệt chói tai.
Lâm Phong chừng từng nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Trời không mưa, tuyết rơi trực tiếp!
Tuy Lâm Phong mặc áo khoác lông nhưng vẫn cảm thấy lạnh!
"Được."
Trát Tây Thứ Nhân trả lời lại, sau đó tăng tốc độ bước nhanh về phía trước.
Lâm Phong vội vàng đi theo phía sau.
Người ta nói lên núi dễ hơn xuống núi. Lời này nói thật chẳng sai.
Lúc nãy khi đi lên, Lâm Phong còn có thể theo sát Trát Tây Thứ Nhân từng bước leo lên.
Nhưng bây giờ đi xuống, những viên đá vụn này trở thành mối nguy hiểm lớn nhất.
Vừa phải tránh thời tiết khắc nghiệt, vừa phải chú bước đi dưới chân mình.
Lúc này Lâm Phong thật sự là khổ không thể tả.
Việc tiết ra dopamine khi con người lo lắng thực sự không ngăn lại được.
Lần đầu tiên Lâm Phong phát hiện mình vẫn có thể bước đi nhanh như bay.
Bước chân của anh di chuyển rất nhanh.
Những viên đá vụn lăn xuống tạo ra âm thanh lạo xạo.
Lúc này anh thậm chí còn quên mất sợ hãi là gì.
Trát Tây Thứ Nhân mãi cho đến khi xuống núi mới ngừng lại.
Hai người đang đứng dưới một cái hang tránh gió, mệt nhọc thở hổn hển từng hơi.
Trát Tây Thứ Nhân giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong, với vẻ mặt ngạc nhiên!
"Anh, lợi hại lắm!"
Trát Tây Thứ Nhân thán phục nói: "Tôi tưởng việc đó rất khó khăn, nhưng anh vẫn theo sát tôi từng bước, anh làm tốt lắm!"
Sắc mặt của Lâm Phong hiện giờ cũng trắng bệch.
Nghe Trát Tây Thứ Nhân khen ngợi, Lâm Phong cảm thấy không biết phải làm Sao.
Mình nên khiêm tốn hay là cứ trực tiếp thừa nhận đây?
"Đi thôi Lâm Phong lấy ấm đun nước rong túi ra uống một ngụm.
Hiệu quả của nước linh tuyên thật sự là quá tốt.
Vừa rồi chạy một đoạn đường dài như vậy, Lâm Phong cảm thấy khá kiệt sức.
Thế nhưng vừa uống nước suối linh tuyên vào miệng, dòng nước theo cổ họng trong nháy mắt lan ra khắp lục phủ ngũ tạng của mình, cảm giác vô cùng thoải mái.
Thể lực tiêu hao lúc nãy đều được khôi phục trở lại.
Điều này đã khiến Trát Tây Thứ Nhân thực sự ngạc nhiên!