Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365: Không Thể Trồng

Chương 365: Không thể trồng Chương 365: Không thể trồngChương 365: Không thể trồng

Tại sao anh chàng Lâm Phong lại khỏe như vậy?!

Dù mình và ba mình đến đào Đông Trùng Hạ Thảo, lúc họ xuống núi cũng phải nghỉ ngơi rất lâu!

Mới bao lâu mà anh chàng Lâm Phong này có thể hồi phục sức nhanh như thế?

Trát Tây Thứ Nhân lúc đầu tính nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng những bông tuyết đang bắt đầu dày đặc hơn trên bầu trời.

Đoạn đường về nhà vẫn còn một đoạn ngắn nữa.

Nếu không quay về kịp thì sẽ thật sự gặp rắc rối to rồi.

"Đi thôi! Trát Tây Thứ Nhân nói.

Anh ta đi phía trước dẫn đường về nhà.

Lâm Phong.

không để ý đến nhiều khúc quanh như vậy.

Bây giờ người anh tràn đầy năng lượng, có thể theo kịp bước chân của Trát Tây Thứ Nhân.

Đi bộ hơn nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng về đến nhà bạt.

Trát Tây Thứ Nhân vừa lạnh vừa đói nên anh ta vội vàng sưởi ấm bên đống lửa ngay khi trở về lều.

Ngược lại là Lâm Phong, sau khi uống nước linh tuyền thì cả người anh giống như được bơm đầy máu.

Anh bước vào nhà thì phát hiện Khương Y Thanh và Lâm Thiên Thiên đã trở về.

Lâm Thiến Thiến đang chơi đùa trên tấm thảm cashmere với Đức Mã và A Địch Lạp, cô nhóc nhìn thấy Lâm Phong trở về thì nhanh chóng nhảy xuống giường, ánh mắt sáng ngời chạy về phía Lâm Phong!

"Ba ba! Cuối cùng thì ba cũng về rồi! Chao ôi, Thiến Thiến và mẹ đều rất lo lăng cho bat"

Khi trời vừa bắt đầu có tuyết rơi, Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh đã theo Đức Mã và A Địch Lạp trở về.

Khi hai người họ trở về thì Khúc Bố và Nhiệt Y đã đợi sẵn.

Khúc Bố nhìn chăm chú vào cánh cửa với vẻ mặt lo lắng, ánh mắt trông về ngọn núi.

Khương Y Thanh cũng biết Lâm Phong đã đi theo Trát Tây Thứ Nhân đào Đông Trùng Hạ Thảo, khi nghe tin Lâm Phong vẫn chưa quay lại, cô đã vô cùng lo lắng, cô cũng theo Khúc Bố đứng chờ ở cửa rất lâu, khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Bây giờ nhìn thấy Lâm Phong cuối cùng đã trở về, Khương Y Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhóc Lâm Thiến Thiến chạy chân trần lao vào vòng tay của Lâm Phong.

Khúc Bố và Nhiệt Y mang chén trà bơ nóng hổi tới.

"Uống cái này đi, rất tốt cho sức khỏe."

Khúc Bố giải thích với Lâm Phong.

Thực ra thì hương vị của trà bơ không phải ai cũng chịu được.

Lâm Phong không thể nói thích hay là không thích.

Trước kia anh không hiểu tại sao đồng bào Tây Tạng thích uống trà bơ, nhưng bây giờ anh ấy đã biết.

Khi bên ngoài có gió và tuyết rơi ngập trời, cái lạnh thấu xương giống như bị kim đâm vào.

Nhưng bây giờ đã trở lại nhà, sưởi ấm bên bếp lửa và uống một chén trà bơ. Loại hạnh phúc đơn giản này thì người bình thường khó mà tưởng tượng được.

Lâm Phong nhận chén trà bơ, thổi nhẹ vào mép chén.

Trà bơ nóng hổi trong miệng, có hương vị béo béo, thơm thơm đặc trưng của bơ Yak. Trà bơ được làm từ trà đen, bơ Yak, muối và sữa bò.

Ngụm trà bơ đầu tiên có thể những người không quen uống sẽ cảm thấy khó chịu vì trà và muối cùng với bơ không phải là một sự kết hợp tuyệt vời với nhiều người. Đến ngụm thứ hai thì sự khó chịu sẽ giảm dần cho đến khi hương vị trà bơ thực sự thu phục lòng người ở ngụm thứ năm, thứ sáu.

Ở vùng núi cao và lạnh giá như vậy, mức tiêu thụ nhiệt là cực kỳ cao, thì việc uống một chén trà bơ ngoài làm ấm người lên, cũng khiến cho tâm tình của Lâm Phong vui vẻ hơn.

"Trát Tây, hôm nay hai người có đào được Đông Trùng Hạ Thảo không?"

Khúc Bố thấy Trát Tây Thứ Nhân uống xong trà bơ thì cười hỏi.

Trát Tây Thứ Nhân cười gật đầu: "Con đào được một gốc, Lâm Phong cũng đào được một đóa Tuyết Liên!"

Lâm Phong đang ôm Lâm Thiến Thiến trong ngực, dùng trà bơ trêu chọc cô nhóc!

Cô nhóc không thích uống trà bơ, cho nên bị Lâm Phong trêu chọc.

Nghe Trát Tây Thứ Nhân nói thế, Lâm Phong nhanh chóng đặt Lâm Thiến Thiến xuống, bảo Khương Y Thanh mang giày vào cho cô nhóc, anh mở túi vải nhỏ của mình ra.

"Tất cả đều ở đây." Anh mỉm cười nói.

Trong túi có hoa Tuyết Liên và gốc Đông Trùng Hạ Thảo có chứa đất.

Lâm Phong lấy hoa Tuyết Liên ra trước.

Cô nhóc vốn đứng cạnh Lâm Phong là muốn nhìn thấy hoa Tuyết Liên. Sau khi nhìn thấy Lâm Phong lấy ra hoa Tuyết Liên thì đôi mắt của cô nhóc sáng bừng lên!

"Ba bal Đây có phải là hoa Tuyết Liên trong phim truyền hình không?! Thật là đẹp quá đi!"

Cô nhóc ngạc nhiên nhìn hoa Tuyết Liên hỏi.

Cô nhóc có thể không biết nhiều về Đông Trùng Hạ Thảo, nhưng bé vẫn biết hoa Tuyết Liên, đặc biệt là Thiên Sơn Tuyết Liên, sau khi ăn có thể trở thành bất tử.

Bây giờ nhìn thấy Lâm Phong hái được hoa Tuyết Liên mang về, cô nhóc vừa tự hào vừa vui vẻ!

"Nhìn nè, anh Đức Mã, em A Địch Lạp! Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên ba em hái về cho em nè! Đẹp không, đẹp không?!"

Khuôn mặt cô nhóc ánh lên vẻ tự hào.

Mọi người trong phòng đều không nhịn được bật cười!

Lâm Phong thật sự không muốn vạch trần nhóc con nhà mình.

Dù sao đi chăng nữa thì Đức Mã và A Địch Lạp đã lớn lên ở đây!

Mấy thứ như Thiên Sơn Tuyết Liên và Đông Trùng Hạ Thảo, có thể không nhìn thấy một gốc hay một bông mà là cả giỏ ấy chứ!

Bây giờ nhóc con Lâm Thiến Thiến lại cầm hoa Tuyết Liên đi khoe trước mặt người khác.

Chẳng phải là đâm đầu vào họng súng sao?

Lâm Phong nín cười. Nhìn cô nhóc khoe khoang.

Đợi lát nữa chắc chắn sẽ xấu hổ cho xem.

Nhưng Đức Mã và A Địch Lạp liếc nhìn nhau, sau đó cả hai ăn ý giơ ngón tay cái lên với Lâm Thiến Thiến. "Ba em giỏi thất đấy!"

Đức Mã nhìn Lâm Thiến Thiến khen ngợi. Giọng nói nghiêm túc và chân thành.

"Ba ba của em thật sự có thể hái được Thiên Sơn Tuyết Liên, thật sự là rất tuyệt vời!"

Bé cưng A Địch Lạp cũng nghiêm túc gật đầu.

Đôi mắt tròn xoe nhìn Lâm Thiến Thiến đầy vẻ ngưỡng mộ.

"Ba ba của chị Thiến Thiến lợi hại quá, lợi hại không thua kém gì ba ba Thứ Nhân của A Địch Lạp!"

Cô bé không những khen ngợi Lâm Phong, mà còn khen ngợi ba ba của mình.

Trong nhà bạt vang lên một tràng cười vui vẻ!

"Được rồi, Thiến Thiến, con cầm bồng hoa này đi chơi với anh Đức Mã và em A Địch Lạp đi, ba ba bận việc rồi."

Lâm Phong mỉm cười xoa đầu nhóc con nhà mình.

Lâm Thiến Thiến cầm hoa Tuyết Liên, cầm rất cẩn thận, cười toe toét gật đầu, sau đó đi chơi với Đức Mã và A Địch Lạp.

Trong túi của anh hiện giờ còn lại một gốc Đông Trùng Hạ Thảo.

Đây mới là điểm mấu chốt.

Vật nhỏ này trông có vẻ chỉ dài bằng ngón tay cái nhưng giá trị của nó có thể sánh ngang với vàng!

Lâm Phong cẩn thận lấy ra gốc Đông Trùng Hạ Thảo vẫn còn bọc trong đất từ trong túi vải.

"Đây là Đông Trùng Hạ Thảo được đào lên ngày hôm nay.

Trát Tây Thứ Nhân cười, nói với Khúc Bố.

Thấy Khúc Bố hình như đang nghi ngờ tại sao mình lại bỏ đất vào đó, Trát Tây Thứ Nhân giải thích: "Đây là yêu cầu của Lâm Phong, hình như cậu ấy muốn trồng Đông Trùng Hạ Thảo."

Trát Tây Thứ Nhân nói xong thì Khúc Bố bật cười.

"Lâm Phong!"

Khúc Bố hét lên, sau đó giải thích: "Loại đông trùng hạ thảo này không thể sống được!"

Ông ta nghiêm túc nhìn Lâm Phong, tuy tiếng phổ thông của ông ta không chuẩn, nhưng vẫn có thể giao tiếp được.

"Đông Trùng Hạ Thảo chỉ thích hợp sống ở vùng cao nguyên lạnh giá, cho dù có mang theo đất thì nó cũng chết trong vòng hai ngày, cậu nhìn này, bây giờ trông nó không còn tươi nữa."

Khúc Bố giải thích: "Thế nên mới nói Đông Trùng Hạ Thảo mà cậu nhìn thấy đều được phơi khô tự nhiên, bằng cách này dược tính có thể được bảo quản ở mức tối đa.

Lâm Phong nghe vậy mỉm cười gật đầu: "Tôi biết."
Bình Luận (0)
Comment