Chương 366: Trồng Đông Trùng Hạ Thảo
Chương 366: Trồng Đông Trùng Hạ ThảoChương 366: Trồng Đông Trùng Hạ Thảo
"Tôi chỉ muốn thử xem thứ này có thể được giữ tươi trong bao lâu, cho vợ và con tôi xem."
Lâm Phong tùy ý tìm một cái cớ để giải thích.
Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân bật cười.
"Lâm Phong, ý anh là muốn mua Đông Trùng Hạ Thảo này đúng không?”
Trát Tây Thứ Nhân hỏi.
Lâm Phong nghe vậy gật đầu: "Ừ, đúng vậy, tôi tới đây là vì Đông Trùng Hạ Thảo, hai người ra giá đi, tôi muốn mua gốc Đông Trùng Hạ Thảo này."
Trát Tây Thứ Nhân cười nói: "Đông Trùng Hạ Thảo à nghề của ba tôi, để ba tối thẩm định nhé!"
Khúc Bố đi về phía Lâm Phong.
Ông ấy nói: "Chúng ta bây giờ cũng xem như là bạn bè, tôi sẽ không giấu giá của loại Đông Trùng Hạ Thảo này với cậu, giá của Đông Trùng Hạ Thảo này phụ thuộc vào kích thước của Đông Trùng Hạ Thảo, kích thước quyết định chất lượng của thứ này."
Khúc Bố cười nói: "Gần đây tôi cũng đang mua Đông Trùng Hạ Thảo lớn, dù sao ngày mai cũng là lễ hội Đông Trùng Hạ Thảo, vậy thì phải xem ai có Đông Trùng Hạ Thảo lớn nhất, việc bán đông trùng hạ thảo sẽ có rất nhiều lợi ích, ngài Lâm Phong, phiền cậu cho tôi xem đông trùng hạ thảo của cậu, chỉ cần là loại lớn nhất thì chuyện đều dễ nói!"
Thực ra, việc tặng Đông Trùng Hạ Thảo đối với Khúc Bố mà nói thì không tính là gì.
Nhưng hiện tại chủ yếu là sắp đến thời gian diễn ra lễ hội Đông Trùng Hạ Thảo. Lễ hội Đông Trùng Hạ Thảo ngày mai có một hạng mục quan trọng là gửi Đông Trùng Hạ Thảo đi đánh giá, chỉ cần có thể giành được vị trí thứ nhất sẽ mở đường cho việc bán Đông Trùng Hạ Thảo trong tương lai.
Lâm Phong gật đầu, đưa Đông Trùng Hạ Thảo trong tay ra.
Lúc này, anh chỉ có thể hy vọng Đông Trùng Hạ Thảo không quá lớn.
Nếu không, gốc Đông Trùng Hạ Thảo này có lẽ không mua được.
Khúc Bố cẩn thận nhận lấy đông trùng hạ thảo từ tay Lâm Phong.
Ông ấy suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong và hỏi: "Tôi có thể lấy bụi đất xuống không?"
Nếu có đất xung quanh thì không thể làm gì được.
Suy cho cùng kích thước của Đông Trùng Hạ Thảo về cơ bản được xác định bởi ấu trùng bên dưới.
Cỏ phía trên thường sau khi khô có chiều dài bằng ngón tay cái, rất nhẹ và không có trọng lượng.
Protein đều ở bên dưới.
Chất lượng cũng ở phía dưới.
Lúc đầu Lâm Phong nhổ vào trong không gian cũng định lấy đất xung quanh xuống, để lúc mang về còn giữ cho nó được tươi.
"Được, không sao."
Lâm Phong mỉm cười đáp lại.
Sau khi được Lâm Phong cho phép, Khúc Bố cẩn thận giũ sạch đất trên gốc Đông Trùng Hạ Thảo.
Mà ông trời vẫn ưu ái Lâm Phong, gốc Đông Trùng Hạ Thảo này nhìn không to lắm, thậm chí có thể nói là rất nhỏ. Trong mắt Khúc Bố hiện lên một tia thất vọng, nhưng sau đó ông lại mỉm cười.
"Đông Trùng Hạ Thảo này trông không lớn lắm nhưng không sao đâu, tôi đã nhận được Đông Trùng Hạ Thảo lớn nhất rồi, nên Đông Trùng Hạ Thảo này tặng cho cậu."
Khúc Bố mỉm cười nói với Lâm Phong.
Lâm Phong sửng sốt.
Anh không ngờ Khúc Bố lại trực tiếp đưa cho mình gốc Đông Trùng Hạ Thảo.
"Nhà chúng tôi có rất nhiều Đông Trùng Hạ Thảo!"
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Phong, Trát Tây Thứ Nhân vội vàng giải thích.
"Ba tôi chủ yếu muốn xem có Đông Trùng Hạ Thảo lớn nhất hay không, nếu Đông Trùng Hạ Thảo của anh không đạt thì tặng cho anh cũng không sao."
Lâm Phong gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Anh cẩn thận bọc lại đông trùng hạ thảo có dính đất lần nữa, sau đó tìm cái cớ nói với mọi người: "Sắp tới bữa trưa rồi, tôi đi lấy chút đồ ăn."
Anh mỉm cười đứng dậy gọi Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh, sau đó đứng dậy đi về nhà bạt của mình.
Vừa về tới nhà bạt, Lâm Phong lập tức bước vào không gian.
Trong không gian vẫn là dáng vẻ vạn năm không đổi.
Đầu tiên Lâm Phong dùng ý nghĩ thu hoạch một hộp rau củ trên mặt đất, tiếp theo tìm một chỗ ngồi xổm xuống.
Lâm Phong cẩn thận dùng tay đào một cái hố nhỏ trên mặt đất, anh đặt Đông Trùng Hạ Thảo đang sắp chết vào trong đất.
Đông Trùng Hạ Thảo này bây giờ có vẻ hơi thiếu sức sống. Cây con màu xanh đậm hơi héo úa, Lâm Phong đoán để thêm chừng một ngày nữa, cây con này sẽ chết.
Trông cây Đông Trùng Hạ Thảo xong xuôi, Lâm Phong nhanh chóng đi lấy một gáo nước suối linh tuyên.
"Mi nhất định phải sống đấy!"
Lâm Phong nghiêm túc nói với cây Đông Trùng Hạ Thảo nhỏ.
Tiếp theo đó anh tưới gáo nước linh tuyên xuống.
Ngay sau đó anh thấy những chiếc lá héo của cây Đông Trùng Hạ Thảo bắt đầu từ từ đứng lên, những chiếc lá màu xanh đậm lấy lại sức sống, bây giờ đã đứng thẳng, ngay cả màu xanh đậm này trông giống như một lớp huỳnh quang mịn!
Nếu Lâm Phong nhìn kỹ vào lúc này, chắc có lẽ anh sẽ thấy có cây con mọc phía trên lân nữa hướng lên trên.
Lâm Phong cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh xoa xoa hai tay, vừa động ý nghĩ thì một giỏ trứng vịt và một con vịt được giết mổ sạch sẽ xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Anh thu dọn trứng vịt và vịt, cộng thêm một giỏ rau, đang chuẩn bị ra khỏi không gian thì Lâm Phong dừng lại.
Ruộng rau lúc này đã khá trống trải.
Đã lâu rồi Thiến Thiến và Khương Y Thanh không ăn trái cây.
Lâm Phong quét mắt nhìn không gian, phát hiện chỉ còn lại một loại trái cây chính là nho.
Anh tìm một hộp các tông khác trong không gian, chứa đầy một thùng nho, sau đó anh tìm các loại hạt giống trái cây mà anh đã mua trước đó ở một góc chuyên để đồ bên cạnh suối linh tuyền.
Ý nghĩ khẽ động, tất cả hạt giống trái cây đều được gieo xuống đất. Sau khi được tưới bằng nước suối linh tuyên, những quả này đều mọc lên những nụ nhỏ.
Lâm Phong thấy thế, hài lòng rời khỏi không gian.
Bây giờ là buổi trưa.
Khi Lâm Phong mang theo rất nhiêu đồ đạc trở vê nhà bạt, Nhiệt Y và Khúc Bố cũng đang chuẩn bị bữa trưa.
Cuộc sống trên cao nguyên rất giản dị, đơn sơ, ẩm thực cũng vậy.
Lâm Phong nhìn bữa trưa của họ. Nó thực sự không khác gì bữa sáng.
Bánh Tsamba, trà bơ, thịt bò và thịt cừu.
Lâm Phong đặt cả ba cái thùng lớn xuống đất trước, sau đó nói với mọi người: "Tôi đi nấu ăn, mọi người ăn chút trái cây trước đi."
Anh kéo chiếc thùng ở giữa ra.
Bên trong thùng chứa đầy nho.
Lâm Phong lấy ra một chùm nho.
Anh đang định gọi Lâm Thiến Thiến tới lấy thì đã nhìn thấy nhóc con nhà mình rồi, không cần phải gọi gì nữa.
Cô nhóc đang đứng sẵn bên cạnh anh, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn chăm chú vào chùm nho trên tay anh.
"Ba ba, Thiến Thiến lâu lắm rồi chưa được ăn nhol"
Cô nhóc nói bằng giọng tủi thân.
Lâm Phong nghe nhóc nói, cố nén cười gật đầu.
"Đúng thật nha, nên bây giờ ba ba mang rất nhiều trái cây đến cho Thiến Thiến nè”
Lâm Phong vừa nói vừa đưa chùm nho lớn trong tay cho Lâm Thiến Thiến: "Con mang đến chia cho anh Đức Mã và em gái A Địch Lạp đi." Những quả nho này rất to, cô nhóc cầm lấy cười toe toét. Khương Y Thanh nhìn mà bật cười, vội vàng chạy tới giúp đỡ.