Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371: Để Tôi Tới Thử Xem

Chương 371: Để tôi tới thử xem Chương 371: Để tôi tới thử xemChương 371: Để tôi tới thử xem

Nguyệt Lượng vốn dĩ đã khó sinh, lúc này lại có rất nhiều người vây xung quanh như vậy, đối với Nguyệt Lượng đang sinh con thực tế là một loại cực hình.

"Hiện tại Nguyệt Lượng đang rất nguy hiểm, cầu xin mọi người nhanh chóng rời đi hộ tôi, để Nguyệt Lượng yên ổn sinh con có được không?”

"Đợi đến khi Nguyệt Lượng sinh nở an toàn rồi, tôi sẽ mời mọi người ăn thịt dê nướng!"

Tashi Tsering nghiêm túc nói với mọi người: "Hiện tại Nguyệt Lượng đang trong tình trạng rất nguy hiểm, hết sức hoảng sợt Xin mọi người hãy nhanh chóng rời đi!"

Mặc dù đám người hiếu kỳ còn muốn nán lại nhìn thêm một hồi nữa, nhưng lúc này nghe hai mẹ con Tashi Tsering đã nói vậy rồi, nên cũng chỉ đành nhanh chóng giải tán, tản ra.

Lúc này, Lâm Phong vốn cũng định rời đi, thì Tashi Tsering lại giữ anh lại: "Cậu là bạn của tôi, cứ đứng ở chỗ này đi, chỉ cần không tới quá gần là được, tại vừa nãy quá nhiều người chứ bây giờ thì không sao nữa rồi."

Lâm Phong nghe xong không nói gì, đứng ở bên ngoài chuồng ngựa tỉ mỉ quan sát cái bụng căng phồng của ngựa cái kia.

Con ngựa này quả thực rất xinh đẹp.

Không hổ là chị của Thanh Long.

Bất kể là màu lông hay đường nét trên cơ thể kia, không một con ngựa bình thường nào có thể so sánh được.

Dù có chuẩn bị sinh con đi chăng nữa, thì Nguyệt Lượng vẫn rất xinh đẹp.

Chỉ là lúc này khó sinh quá, đau đớn không chịu được, nên nằm vật trên mặt đất, thống khổ phát ra tiếng rên rỉ. Thanh Long một mực dùng đầu an ủi Nguyệt Lượng.

Tuy ngựa không thể thể hiện cảm xúc của mình một cách chính xác, nhưng những người đã quen thuộc với chúng có thể từ một số biểu hiện cơ thể của chúng nhìn ra nó đích thật là đang hết sức lo lắng.

A Man thấy vậy hết sức đau lòng, vội vàng vươn tay xoa đầu Thanh Long, trầm giọng nói: "Yên tâm, tao nhất định sẽ cứu chị mày!"

A Man nói xong quay sang nói chuyện với mẹ mình: "Mẹ ơi, hiện tại đến cùng là xảy ra chuyện gì? Nguyệt Lượng vỡ ối chưa?"

Mẹ A Man gật gật đầu, hốc mắt đỏ bừng.

"Đã vỡ được một lúc rồi, nhưng có vẻ như là đứa nhỏ không gánh nổi được nữa, hiện tại chủ yếu là do Nguyệt Lượng không còn sức lực, căn bản không thể sinh ra được! Nếu đứa nhỏ không còn nữa thì cũng đành thôi, nhưng nếu hiện tại đến Nguyệt Lượng cũng không thể được cứu thì thật là làm cho người rất khó chịu!"

Mẹ A Man xoa nước mắt, cả mặt buồn bã nói.

Lông mày A Man cũng nhíu chặt lại.

Loại chuyện sinh con này, nói cho cùng cũng chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính con ngựa mà thôi.

Dù bọn họ có cưỡng ép nhúng tay vào đi chăng nữa thì cũng không biết đến cùng mình có thể làm được gì.

Mẹ A Man ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Lượng, dùng tay chạm nhẹ vào cái bụng căng phồng của Nguyệt Lượng.

"Cố gắng chịu đựng nhé, con thế nhưng là Nguyệt Lượng cơ mà, con của con còn đang nằm ở trong bụng, con nhất định phải cố gắng sinh nó ra nhé!"

Trong giọng nói của mẹ A Man mang theo một tia bi thương.

A Man cũng gấp đến độ đi đi lại lại. "Mẹ ơi, Nguyệt Lượng không còn sức nữa hay là cho Nguyệt Lượng ăn chút gì đi?"

Mắt A Man sáng lên, hỏi: "Để con đi lấy cỏ khô tới cho Nguyệt Lượng ăn!"

A Man nghĩ ra một câu trả lời đơn giản.

Không còn sức vậy thì không phải ăn vào là có sức lực trở lại sao?

Chỉ là, không đợi A Man đứng lên đi lấy cỏ khô.

Mẹ A Man cả mặt buồn bã đã kéo hắn lại.

"Nếu như biện pháp này có tác dụng, vậy thì mẹ còn cần chạy tới tìm con làm gì?

Mẹ A Man chỉ vào cỏ khô chất thành đống bên cạnh, buồn bã nói: "Cỏ này mẹ đã lấy tới từ lâu rồi, thế nhưng là Nguyệt Lượng ngay đến một cọng cũng không ăn vào được."

Lâm Phong nhìn lướt qua tình huống bên trong chuồng ngựa.

Tình huống hiện tại của Nguyệt Lượng có vẻ rất tồi tệ.

Nước ối đã trở nên vẩn đục, loáng thoáng có thể trông thấy móng guốc chòi ra ngoài, nhưng vì Nguyệt Lượng không còn sức bởi vậy nên bị mắc kẹt lại ở đó, ra không ra được vào không vào được.

Quá khó để xử lý.

Lâm Phong suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định thử một lần.

Lúc này, Tashi Tsering và mẹ con Aman đều đang chú ý đến tình hình của Nguyệt Lượng.

Không có người nào chú ý tới chỗ của anh cả.

Lâm Phong tìm một chỗ hoang vắng, lách mình tiến vào trong không gian.

Bên trong không gian có rất nhiều rau quả. Mặc dù không biết ngựa thích ăn loại thức ăn gì nhưng lúc này hái được cái gì thì hái cái đó.

Tất cả các loại rau củ trong không gian Lâm Phong đều hái mỗi thứ một ít rồi đi tìm thùng giấy bỏ vào, sau đó lách mình bước ra khỏi không gian.

Anh bước nhanh về phía chuồng ngựa.

Lúc này tiếng hít thở của Nguyệt Lượng đã càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng nhanh.

Mẹ A Man ôm miệng khóc thành tiếng, rất là khổ sở.

Mà A Man ở bên cạnh còn lo lắng hơn, về cơ bản cũng không biết nên làm thế nào mới là tốt.

"Hay là để tôi thử xem thế nào đi?"

Lâm Phong đứng ngoài chuồng ngựa, dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng lên tiếng.

Vừa dứt lời, ba người trong chuồng ngựa đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong!

Tashi Tsering bất ngờ, đứng dậy đi về phía Lâm Phong, nhìn rau củ trong tay Lâm Phong.

Dù không biết Lâm Phong lấy đống rau củ này từ đâu ra, nhưng khi thấy được đống rau quả tươi xanh mọng nước trên tay Lâm Phong, hai mắt Tashi Tsering lập tức phát sáng!

"A Man! Rau quả của cậu ấy ngon lắm! Để cho cậu ấy tới thử một lần đi!"

Tashi Tsering vội vàng nói với A Man: "Để cậu ấy tới thử một lần đi, rau quả của cậu ấy tươi ngon lắm, ăn vào xong cơ thể sẽ rất dễ chịu, rất có sức lực!"

Tashi Tsering không biết nên giải thích thế nào về công hiệu hoàn mỹ của những rau quả này. Nhưng hắn biết, sau khi ăn những thứ rau quả này mấy ngày gần đây, toàn thân trên dưới đều thoải mái không tả được!

Luôn cảm giác bản thân có sức mạnh vô tận!

Hai mẹ con A Man còn hơi do dự.

Dù sao, Nguyệt Lượng đối với bọn họ rất quan trọng lúc này giao nó cho người ngoài như Lâm Phong thực tế là một chuyện quá mạo hiểm.

Trong khi cả hai vẫn còn do dự thì Tashi Tsering trở nên bối rối.

"Hai người nhìn Nguyệt Lượng đi, hiện tại Nguyệt Lượng cũng không còn sức lực nữa rồi! Đứa nhỏ mất rồi thì thôi, nhưng nếu ngay cả Nguyệt Lượng không còn nữa, vậy thì phải làm sao bây giờ? Mà hiện tại hai người cũng không còn cách gì nữa cả không phải sao?"

Tashi Tsering gấp gáp đến độ dùng tiếng Tây Tạng để nói.

Hai mẹ con A Man nhìn nhau, phát hiện do dự trong mắt đối phương.

"Được rồi!"

A Man sắc mặt khó coi gật đầu, sau đó nói với Lâm Phong: "Cậu tới xem thử đi, nếu cậu thật sự có thể cứu được Nguyệt Lượng, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu!"

Đàn ông trên thảo nguyên cho tới bây giờ chưa bao giờ nói láo.

A Man thành thật khẩn cầu nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong chỉ mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tashi Tsering và hai mẹ con A Man đang hết sức nghiêm túc nói: "Tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức, chứ không thể nói chắc chắn được, nhưng để tôi tới thử xem thế nào."

Sau khi nói xong, Lâm Phong cúi người xuống, đi về phía Nguyệt Lượng.

Đúng là một cô ngựa cái hết sức xinh đẹp.

Nhưng lúc này chỉ bởi vì khó sinh, mà toàn bộ thân thể nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng thở hồng hộc đầy mệt mỏi. Cỏ khô đặt ở ngay bên cạnh thế nhưng cô ngựa này một chút cũng không nhìn qua.

"Phải ăn ngoan vào chứ, như thế mới có sức lực sinh đứa nhỏ ra đời được."

Lâm Phong vươn tay, xoa đầu Nguyệt Lượng.

Kỳ quái chính là, Nguyệt Lượng luôn sợ người lạ thế mà không có bài xích Lâm Phong.
Bình Luận (0)
Comment