Chương 372: Thai đôi hiếm thấy
Chương 372: Thai đôi hiếm thấyChương 372: Thai đôi hiếm thấy
Thậm chí Nguyệt Lượng còn ghé đầu vào lòng bàn tay của Lâm Phong cọ cọ, sau đó trong mắt hiện lên một tia đau đớn giống như con người.
Lâm Phong ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại dùng tay vuốt ve đầu Nguyệt Lượng, nghiêm túc nói với nó: "Ừm, ở đây tao có một ít đồ ngon, ăn đi, ăn vào rồi sẽ có sức để sinh con."
Lâm Phong nói xong, đẩy thùng giấy trong tay tới trước mặt Nguyệt Lượng.
Đêều nói động vật có linh tính.
Lời này quả nhiên không phải là giả.
Lúc thùng giấy kia được đặt tới trước mặt Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng vốn đang một mực thống khổ kêu rên rốt cuộc cũng đã tỉnh táo trở lại, dùng mũi ngửi ngửi đống rau xanh trước mặt, sau đó dưới sự kinh ngạc của Tashi Tsering và hai mẹ con bắt đầu ăn đống rau này!
"Cạp cạp cạp.....
Tiếng nhai rau quả chóp chép không ngừng vang lên.
A Man vốn còn đang lo sốt vó, sau khi nghe thấy được âm thanh này, hai mắt lập tức phát sáng!
"Ăn rồi!"
A Man vui mừng vội vàng quay sang gọi mọi người: "Nguyệt Lượng ăn rồi! Chỉ cần Nguyệt Lượng ăn vào là sẽ có sức!"
A Man cao hứng nói, sau đó trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Lượng trước mặt.
Cả một hộp rau củ to vật vã cứ như vậy mà bị Nguyệt Lượng ăn hết sạch toàn bộ. Nguyệt Lượng ăn xong, thở hồng hộc.
Từ góc nhìn của Lâm Phong, có thể thấy rõ ánh sáng trong mắt Nguyệt Lượng!
Như được rót thêm sức mạnh vào người trong nháy mắt, Nguyệt Lượng đột nhiên đá chân, sau đó lấy lại sức, hí lên hai tiếng chuẩn bị đứng dậy!
Lúc này mọi người kích động đến độ rơi nước mắt!
Chỉ cần có sức lực, là có thể sinh được ngựa con ra ngoài!
Chỉ cần thò cái đầu ra là được!
“Nguyệt Lượng, dùng sức đi!"
Mẹ A Man nghiêm túc hướng dẫn Nguyệt Lượng.
Giờ khắc này, Nguyệt Lượng như thể nghe hiểu được tiếng người, hí vang lên một tiếng, sau một khắc, chỉ thấy A Man đứng ở đằng sau quan sát hô to: "Ra rồi, ra rồi! Đứa nhỏ ra rồi!"
Mẹ A Man tức khắc nhìn ra đằng sau Nguyệt Lượng.
Quả nhiên!
Đằng sau Nguyệt Lượng, một đầu ngựa con đã ló ra ngoài!
Chân trước đã trượt ra hết!
Càng khiến người ta vui mừng hơn nữa chính là, ngựa con này thế mà vẫn còn sống!
"Nhanh, lại đây giúp đi nào!"
Mẹ A Man vội vàng nói.
Sau đó, họ sử dụng phương pháp đặc thù của thảo nguyên để giúp Nguyệt Lượng sinh con.
Sau khi Nguyệt Lượng được tiếp thêm sức lực, đứa nhỏ trong bụng cuối cùng cũng ra đời thành công. Nhưng mà, tới đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Ngay tại lúc mọi người vừa thở dài ra được một hơi, họ phát hiện ra rằng các cơn co thắt của Nguyệt Lượng vẫn chưa dừng lại!
Không lâu sau khi chú ngựa con đầu tiên chào đời, mẹ A Man bỗng nhiên phát giác được chuyện này không thích hợp!
"Trong bụng Nguyệt Lượng vẫn còn một đứa nhỏ nữa!"
Mẹ A Man kinh ngạc hô.
Lúc này, chú ngựa con thứ hai cũng đã bắt đầu chui ra ngoài.
Lâm Phong vẫn luôn an ủi Nguyệt Lượng.
Hiện tại anh không thể vào trong không gian hái thêm rau quả được nữa.
Nhưng khi Nguyệt Lượng một lần nữa quăng ánh mắt cầu xin giúp đỡ cho Lâm Phong, Lâm Phong chợt nhớ tới nửa bình nước linh tuyền ấm còn thừa lại trong túi.
Lâm Phong mau chóng lấy nước ấm trong túi ra, sau đó đổ hết vào trong chậu uống nước của Nguyệt Lượng.
Mặc dù Lâm Phong không biết cô ngựa này có nghe hiểu được lời nói của mình hay không.
Nhưng Lâm Phong tin tưởng, vạn vật đều có bản năng.
Nước linh tuyền này về cơ bản là có một mùi thơm đặc trưng, lực hấp dẫn với động vật lớn hơn với con người rất nhiều.
Quả nhiên.
Khi dòng nước vừa chảy ra, ánh mắt vốn đang mệt mỏi của Nguyệt Lượng lại phát sáng lên một lân nữa!
Nguyệt Lượng hí lên một tiếng vươn đầu liếm một ngụm nước trong chậu.
Một khắc sau, nước linh tuyền ấm áp chui vào trong thân thể Nguyệt Lượng. Một lần nữa Nguyệt Lượng lại có được sức lực!
Nó duỗi chân ra, đá hai cái rồi lại hí lên thêm một lần nữa!
"Ra rồi! Ra rồi! Cuối cùng ngựa con cũng ra rồi!"
Mẹ A Man lúc này vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù tình huống của ngựa con thứ hai không được ổn.
Ngựa con thứ nhất lại rất khỏe.
Nhưng, trọng điểm nhất chính là, tình huống của Nguyệt Lượng vẫn tốt!
Sau khi sinh xong, Nguyệt Lượng không còn đau đớn như lúc trước nữal
Toàn thân trực tiếp ngả người xuống đất, theo bản năng làm mẹ, nó hướng đầu về phía hai đứa con của mình.
Sau đó, Nguyệt Lượng dùng đầu của mình cọ xát lên cơ thể hai đứa nhỏ.
"Hí! HíU
Nguyệt Lượng hí vang.
Tựa hồ là đang khóc thương cho ngựa con thứ hai.
"Chỉ có thể cứu một đứa nhỏ. Không còn cách nào khác. Đứa bé thứ hai ở bên trong quá lâu, đã không thể... "
Mẹ A Man nói xong, sắc mặt A Man cũng mơ hồ có chút không dễ nhìn.
Hắn vươn tay, vỗ vai mẹ mình rồi nói: 'Mẹ, đừng khóc, không sao đâu, chúng ta may mắn cứu được Nguyệt Lượng, mà hiện tại cũng cứu được con của Nguyệt Lượng rồi, không phải sao?"
Nghe được lời này, sắc mặt mẹ A Man mới hòa hoãn lại không ít.
Chỉ là Nguyệt Lượng vẫn còn đang khóc thương cho đứa con của mình.
Trong chuồng ngựa, lúc ngựa con thứ hai ra ngoài thân thể đã cực kỳ suy yếu. Nguyên nhân có thể là do ở trong cơ thể mẹ quá lâu dẫn đến thiếu oxy.
Hơn nữa, ngựa mang song thai rất dễ bị khuyết tật bẩm sinh.
Tashi Tsering tiếc nuối nhìn ngựa nhỏ sắp tắt thở kia, không nỡ.
"Ai dà, đáng tiếc..."
Mí mắt Lâm Phong chớp chớp.
Lâm Phong bỗng nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nhìn về phía hai mẹ con A Man.
"Trong trường hợp này, có thể để tôi tiếp tục thử không?”
Với lòng biết ơn khôn xiết trong lòng, Tashi Tsering và hai mẹ con A Man không có chút hoài nghi gì.
Nhất là A Man!
Hắn vội vàng bảo Lâm Phong: "Nếu có biện pháp thì cậu nhanh thử xem! Mặc dù thân thể ngựa con này suy yếu, nhưng cứu sống được cũng là một sinh mệnh, nếu cậu có thể cứu được nó, đã nói lên cậu với nó có duyên phận! Như vậy, con ngựa này tôi nguyện ý tặng cho cậu!"
Đàn ông trên thảo nguyên lúc đối mặt với một mạng sống cũng không nhịn được mà đỏ bừng hốc mắt!
Nếu như người trẻ tuổi này thật sự có thể cứu sống được con của Nguyệt Lượng, như vậy đã chứng minh được cậu ta và chú ngựa này có duyên phận.
Tất nhiên là có thể đưa cho cậu ta nuôi được!
Thực ra, đây chính là chủ ý mà Lâm Phong đang nghĩ tới trong đầu.
Chỉ là không ngờ lúc này A Man lại tự mình nói ra.
Lâm Phong tức khắc gật đầu, nói: "Để tôi tới thử xem thế nào."
Lâm Phong lấy chỗ nước linh tuyền còn lại mà Nguyệt Lượng vừa uống mang qua chỗ ngựa con. Không giống như chú ngựa con đầu tiên được sinh ra. Chú ngựa con thứ hai này hiển nhiên được sinh ra với tình trạng thiếu hụt chất dinh dưỡng từ trong bụng mẹ. Lúc này ngựa con còn chưa mở mắt, cuống rốn trên thân cũng chưa được cắt. Nó cứ như vậy nằm thoi thóp trên mặt đất giá lạnh. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.