Chương 373: Nhận Lâm Phong làm mẹ kìa
Chương 373: Nhận Lâm Phong làm mẹ kìaChương 373: Nhận Lâm Phong làm mẹ kìa
Mặc dù Lâm Phong không phải là một người yêu thích ngựa, nhưng hiện tại nhìn thấy một sinh mệnh dần dần trôi qua trước mắt, dù là Lâm Phong, cũng cảm nhận được trái tim truyên đến từng trận run rẩy.
Lâm Phong vươn tay, sờ lên đầu ngựa con.
Sau đó mang nước linh tuyền đến bên người chú ngựa nhỏ, chân thành nói: "Uống một chút nước này vào đi, uống nước vào sẽ dễ chịu hơn đó."
Lúc này, ngựa con ra trước đã bắt đầu rúc vào người ngựa mẹ đi tìm ăn.
Còn ngựa con thứ hai tương đối nhỏ con, mặc dù có bản năng trong người, nhưng cơ thể không có sức lực để chèo chống giúp nó rúc mình vào người ngựa mẹ Nguyệt Lượng được.
Bởi vậy, khi miệng đứa nhỏ chạm vào chậu nước mà Lâm Phong vừa đưa tới xong, đứa nhỏ gần như theo bản năng mở miệng, liếm nước linh tuyên vào trong miệng!
"Mẹ! Mẹ nhìn kìal"
A Man hết sức kinh ngạc!
A Man không ngờ được rằng, một đứa nhỏ như sắp chết này thế mà thật sự lại uống nước trong chậu của Lâm Phong đưa tới? I
Hơn nữa, sau khi uống xong, đứa nhỏ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mở mắt ral
Con mắt đen như mực, rất lớn, rất tròn, cứ như vậy tiến lại gần thẳng tắp nhìn chăm chằm vào Lâm Phong!
"A là
Ngựa con phát ra tiếng kêu. Tựa hồ có vẻ rất vui, nhưng lại giống không muốn xa rời của con người hơn.
Động vật cho tới bây giờ đều là như thế này.
Người đầu tiên ngay sau khi mở mắt ra trông thấy sẽ mặc định nhận thành mẹ của mình.
Lâm Phong sững sờ.
Anh thực sự không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vì vậy sau khi nhìn thấy ngựa con đang chập chững tiến gần về phía mình, Lâm Phong gần như là ngay lập tức xoay người nhìn về Tashi Tsering.
Cái này...
Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy nhiên, không chỉ Tashi Tsering mà ngay cả hai mẹ con A Man cũng bật cười sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt!
Khá lắm.
Lúc này có muốn không cho cũng không được!
"Chú ngựa con này nhận cậu làm mẹ rồi!"
Tashi Tsering cười ha ha nói.
"Ngựa con luôn đi theo người đầu tiên nó nhìn thấy khi mới được sinh ra. Cộng thêm thời điểm nó sinh ra đời cậu là người đầu tiên đút nước cho nó, nên người nó quen thuộc nhất lúc này chính là cậu!"
Tashi Tsering vui vẻ giải thích.
Lâm Phong ngây người.
Lúc này chú ngựa con đã đứng dậy.
Chậm rãi cọ đầu vào trong tay Lâm Phong.
Mềm mại còn mang theo chút ướt át, để trong lòng Lâm Phong bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Cứ như thể anh và đứa nhỏ này thực sự có mối liên hệ đặc biệt gì đó.
Ngựa con đang rất rất đói bụng.
Vì vậy cứ dùng đầu cọ tới cọ lui vào trong lòng bàn tay của Lâm Phong.
"Hiện tại phải nghĩ biện pháp cho chú ngựa này ăn mới được!"
Tashi Tsering nói.
A Man cũng nhíu mày.
Bây giờ, ăn uống thực sự là một vấn đề nan giải.
Theo lý mà nói hẳn là bú sữa mẹ mới là điều tốt nhất dành cho chú ngựa con thứ hai, nhưng lúc này thân thể Nguyệt Lượng đã rất suy yếu, mà lượng sữa của ngựa cái chỉ đủ cho một ngựa con.
Hiện tại Nguyệt Lượng rõ ràng đã dồn hết tâm trí vào chú ngựa lớn hơn.
Còn chú ngựa này lại đang hoàn toàn nhận lâm người.
Tóm lại, ưu tiên hàng đầu bây giờ là kiếm chút thức ăn cho ngựa con, nếu không trong thời tiết lạnh giá như vậy, nó sẽ chết đói hoặc chết cóng.
"Trong nhà còn có sữa, chúng ta cho nó uống thử trước xem thế nào!"
A Mạn nhìn thấy ngựa con một mực cọ vào lòng bàn tay Lâm Phong, không đành lòng nói.
Lâm Phong cũng gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
Trong lòng của anh lúc này đã hạ quyết tâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ ném đứa nhỏ này vào trong không gian nuôi dưỡng.
Dù sao thân thể đứa nhỏ này suy yếu, có lớn lên cũng không có gì to tát hay tốn bao nhiêu diện tích cả, khi còn nhỏ phải che chở chăm sóc thật tốt mới được.
"Được rồi! Vậy thì tôi sẽ lấy!" A Man nhíu mày nói, sau đó nhanh chân sải bước về phía nhà bạt.
Mấy phút đồng hồ sau, A Man đi ra.
Trên tay hắn bưng một chậu sữa lớn, đã được hâm nóng.
A Man đi về phía Lâm Phong, nói: "Cậu đút cho nó ăn đi, có thế thì nó mới ăn, chứ chúng tôi mà đút cho nó ăn, đã không ăn thì thôi lại còn hoảng sợ."
Lâm Phong nghe vậy gật gật đầu, tiếp nhận lấy chậu sữa.
Ngựa con như thể biết Lâm Phong là muốn cho mình ăn.
Lập tức vươn đầu nhỏ nhiệt tình cọ cọ vào tay Lâm Phong hơn!
"AI
Ngựa con lại phát ra tiếng kêu hưng phấn thêm một lân nữa.
Lâm Phong bất đắc dĩ bật cười, ngồi xổm người xuống, trong tay bưng chậu sữa bò tiến vê phía ngựa nhỏ.
"Nào, tới uống sữa thôi, uống sữa xong sẽ không cảm thấy lạnh nữa."
Lâm Phong cười nói.
Sau đó anh đưa chậu sữa trên tay qua.
Ngựa con rõ ràng không hài lòng với sữa ở trong chậu lắm.
Lúc vừa ra đời đã được uống thứ nước không phải mùi vị này.
Nhưng hiện tại đã quá đói bụng rồi, không có lựa chọn nào khác, hơn nữa đây còn là thứ Lâm Phong đưa qua.
Mặc dù lúc này ngựa con không tình nguyện nhưng vẫn nghiêm túc uống hết chậu sữa.
Chiếc lưỡi hông hông mềm mại liếm sữa ở trong chậu.
Trong chớp mắt đã hết một phần ba. Cuối cùng ngựa con cũng đã ăn no.
Lúc này lại dựa vào người Lâm Phong, ra hiệu mình muốn ngủ.
Lâm Phong choáng váng.
Anh quay lại nhìn Tashi Tsering, không biết phải làm gì tiếp theo!
Tashi Tsering vẫn đang nhìn về phía Lâm Phong, nhưng khi thấy được cảnh Lâm Phong quay người nhìn về phía mình, không khỏi bật cười!
"Tashi, đừng cười nữa, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
Trên mặt Lâm Phong lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy!
Không đời nào lại để mình ở đây chăm ngựa, phải không?
A Man và mẹ lúc này cũng đồng loạt cười tol
"Tashi...'
Lâm Phong lại bất lực kêu lên.
Tashi Tsering sau khi đã cười đủ, mới duỗi tay ra vẫy gọi Lâm Phong, sau đó nói: 'Cởi áo khoác ra rồi đặt chúng vào trong chuồng là được."
"Ngựa con đều dựa vào mùi hương để nhận biết ai đó, trên quần áo có mùi hương của cậu, nó sẽ yên tâm ngủ ở trên đó."
Sau khi nghe Tashi Tsering nói xong, Lâm Phong mới nhẹ nhàng thở ra.
Trời ạI
Nếu thật sự phải dẫn chú ngựa này theo bên người, đừng nói tới bản thân anh không chịu được, mà hiện tại thân thể ngựa con này còn quá suy yếu, làm sao có thể chịu nổi?
Nghe được lời của Tashi Tsering xong, Lâm Phong nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo đang mặc rồi trải chúng lên đám cỏ khô mềm trong chuồng ngựa. "Ở chỗ này ngủ đi, lát nữa ta tới mang đồ ăn ngon đến cho nhóc nhé, được không?”
Lâm Phong vừa nói vừa đưa tay sờ đầu ngựa con.
Mặc dù ngựa con không hiểu Lâm Phong đang nói cái gì, nhưng nó cũng cần nghỉ ngơi.
Và trẻ sơ sinh thì thích ngủ.
Lúc này, quần áo ở trên cỏ khô có mùi của Lâm Phong.
Ngựa con thoải mái cọ mình vào quần áo rồi ngủ thật say trên ở trên đó.
Lâm Phong đã tính toán xong!