Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374: Đông Trùng Hạ Thảo Thành Công Còn Sống

Chương 374: Đông Trùng Hạ Thảo thành công còn sống Chương 374: Đông Trùng Hạ Thảo thành công còn sốngChương 374: Đông Trùng Hạ Thảo thành công còn sống

Thấy con ngựa đang ngủ say, Lâm Phong đứng dậy vấy tay với Trác Tây Thứ Nhân, ra hiệu hai người nhanh chóng lẻn đi là được.

Rốt cuộc hiện tại thật khó để cho con ngựa con ngủ thiếp đi

Trác Tây Thứ Nhân nhịn cười, gật đầu, đứng dậy, nói với Lâm Phong: "Mau rời đi, nếu đợi đến khi ngựa tỉnh lại, anh sẽ không thể rời đi được nữa."

Lâm Phong gật đầu, nhanh chóng rời đi cùng Trác Tây Thứ Nhân.

Sau khi hai người rời đi, Lâm Phong không biết tại sao mình lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời đồng trong anh lại dấy lên lo lắng.

Chú ngựa con vừa mới được sinh ra vẫn còn quá nhỏ.

Bây giờ nó chỉ uống sữa, không biết nó có thể sống sót nếu không nếu anh ấy không ở đó không nữa?

Đủ loại suy nghĩ dồn dập trong đầu anh, khiến cho Lâm Phong lúc này trông thật sự không có sức lực.

Trác Tây Thứ Nhân dường như đã nhận ra Lâm Phong có gì đó không ổn, anh ta đang đi tới trước mặt Lâm Phong, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Phong thì anh ta dừng lại, nhìn Lâm Phong hỏi: "Anh đang lo láng cho con ngựa con à?”"

Lâm Phong bị Trác Tây Thứ Nhân nhìn cũng không hề thấy xấu hổ.

Anh gật đầu rồi nói với Trác Tây Thứ Nhân: "Ngựa con thực sự còn quá nhỏ, chủ yếu bây giờ ngựa con lại rất dính người, tôi sợ nếu tôi rời đi, nó sẽ gặp rắc rối nếu không ăn hoặc uống."

Trác Tây Thứ Nhân nghe anh nói vậy thì bật cười.

"Anh là người tốt."

Trác Tây Thứ Nhân bỗng nhiên lên tiếng: "Anh thật may mắn khi có con ngựa con đi theo, nhưng đừng lo lắng, con con hiện mới được sinh ra nên nó sẽ không chết đói đâu, anh yên tâm đi."

Trác Tây Thứ Nhân vừa nói vừa võ võ vai Lâm Phong.

Bộ quần áo Lâm Phong đang mặc bây giờ là một chiếc áo len mỏng bên trong.

Thật ra sáng nay khi lên núi hái Thiên Sơn Tuyết Liên, Lâm Phong đã thay quần áo của người Tây Tạng.

Hiện tại quần áo mặc bên ngoài đã cởi ra, bên trong vẫn còn đang mặc quân của mình.

Mặc dù nhiệt độ buổi trưa không thấp lắm nhưng khi có gió thổi qua, trời vẫn lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.

Lâm Phong vội vàng đi về nhà bạt.

Lúc đi vào anh nhận ra Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh cũng đã trở lại.

Khương Y Thanh nhìn thấy Lâm Phong trở về thì đã chạy thẳng đến đống lửa.

Cô nhìn Lâm Phong, nghi ngờ hỏi: "Lâm Phong, quần áo của anh đâu?"

Lâm Phong vội vàng ngồi xổm bên đống lửa sưởi ấm cơ thể trước, sau đó anh quay sang nhìn Khương Y Thanh, nhún vai, mỉm cười kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Lâm Thiến Thiến đứng bên cạnh Lâm Phong, nghiêng cái đầu nhỏ của nhóc, vô cùng thích thú lắng nghe câu chuyện.

"Ba ba, con ngựa con đâu? Sao ba ba không mang ngựa con đó về?"

Cô nhóc lo lắng hỏi.

Lâm Phong mỉm cười, vươn tay ra sờ sờ đầu cô nhóc, sau đó nói: "Ngựa con bây giờ còn đang ngủ, ngày mai ba ba lại đưa con đi xem nó được không?"

Lâm Thiến Thiến gật đầu, cô nhóc nhìn Lâm Phong nói: "Ba ba, ngày mai ba ba nhất định phải đưa Thiến Thiến đi thăm ngựa con! Ba ba không thể lừa Thiến Thiến đâu đấy!" Lâm Phong gật đầu.

"Ba ba đã nói dối con khi nào chưa?"

Cô nhóc nghe được đáp án thì gật đầu hài lòng.

Đêm đến.

Buổi tối sau khi ăn chút gì đó thì Lâm Phong đưa Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến vê nhà bạt ngủ.

Ngày mai là lễ hội Đông Trùng Hạ Thảo, Khúc Bố, Nhiệt Y và Trác Tây Thứ Nhân đều phải nghỉ ngơi thật tốt.

Và điều quan trọng nhất là Nagchu thực sự rất lạnh sau khi trời tối.

Tuy đã di chuyển như con thoi giữa hai nhà bạt, nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Nhân lúc trời còn chưa tối, Lâm Phong nhanh chóng đưa Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh trở lại nhà bạt ngủ.

Cô nhóc vừa bước vào nhà đã bật tỉ vi lên, vui vẻ điều chỉnh kênh yêu thích của mình, sau đó ngồi co người lại trên ghế sofa, kéo Khương Y Thanh cùng xem tỉ vi.

Lâm Phong liếc nhìn hình ảnh trên kênh truyền hình, khóe miệng chợt giật giật.

Nhóc con này thực sự kéo Khương Y Thanh đi xem gấu trúc ăn tre?

Chú gấu trúc khổng lồ trong hình đang cầm trên tay một cây tre trông ngọt ngào và mọng nước, sau đó cho vào miệng và cắn một phát thật to.

Lâm Phong đi theo quan sát một hồi, cũng không hiểu con vật này so với động vật ăn thịt thì có gì thú vị để xem.

Nhưng Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh đều xem vô cùng thích thú.

Xem được một lúc thì Lâm Phong quyết định đi vào không gian xem Đông Trùng Hạ Thảo nhỏ của mình. Tuy rằng anh rất tự tin vào không gian của mình, nhưng Lâm Phong vẫn thấy hơi lo lắng Đông Trùng Hạ Thảo xảy ra vấn đề gì.

Lâm Phong kiếm cớ đi vệ sinh, sau đó chui vào trong không gian.

Bên trong không gian, tiếng vịt kêu vang khắp nơi.

Lâm Phong trước tiên hái vài nắm rau ném cho vịt ăn, sau đó cho chúng uống nước suối linh tuyền.

Làm xong tất cả những điều này, Lâm Phong nhanh chóng nhìn về phía nơi mình đã trồng Đông Trùng Hạ Thảo.

Quả nhiên!

Ngay tại nơi anh trông Đông Trùng Hạ Thảo trước đây, một cây con nhỏ màu xanh đậm mọc lên một cách nhàn nhã và vui vẻ ngay tại đó.

Trông rất khác với dáng vẻ suy yếu lúc ban ngày.

Cây con nhỏ này trông có vẻ thẳng đứng, lúc này toàn thân nó đang tỏa ra sức sống đang lớn dần lên.

Lâm Phong nghiêng người cẩn thận quan sát cây giống một lúc, sau đó nhéo mũi, cảm thấy hơi khó hiểu.

Cây giống nhỏ này, nói thế nào nhỉ.

Phía trên chỉ có ít cỏ mọc lên, Lâm Phong cũng không biết liệu Đông Trùng Hạ Thảo có lớn lên hay không.

Lâm Phong suy nghĩ quyết định không nhổ Đông Trùng Hạ Thảo lên.

Suy cho cùng, vì để xem đông trùng hạ thảo này đã lớn lên hay chưa thì thực sự không đáng.

Anh nghĩ đến con ngựa con.

Hiện tại không phải là lúc để ngựa con ăn rau xanh hay gì đó. Nhưng nếu là sữa, anh thật sự có thể cân nhắc dùng nước suối linh tuyền để pha sữa bột.

Lâm Phong tìm một cái thùng lớn, đổ đầy nước suối tuyên vào, sau đó chọn một hộp các tông đựng rau củ và vài con vịt, tất cả đều được đặt sẵn trong không gian, anh có thể lấy đi bất cứ lúc nào.

Làm xong tất cả những điều này, Lâm Phong bước ra khỏi không gian.

Khi anh trở lại phòng khách, Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến đang ngồi rúc vào nhau.

Nghe tiếng động, Khương Y Thanh ngẩng đầu lên và ra hiệu cho Lâm Phong đừng lên tiếng.

"Thiến Thiến đang ngủ"

Khương Y Thanh thì thâm với Lâm Phong.

Cô cẩn thận chỉ vào Lâm Thiến Thiến đang thở đều đều, nói với Lâm Phong: "Anh đi dọn giường đi, em bế Thiến Thiến qua."

Lâm Phong gật đầu.

Thực ra nhóc con không thèm rửa mặt mũi tay chân gì cả.

Nhưng tình hình hiện giờ hơi đặc biệt, họ đang ở trên cao nguyên, thời tiết quá lạnh rồi.

Nhóc con chạy chơi khắp nơi với Đức Mã và A Địch Lạp cả ngày hôm nay rồi, đây là lần đầu tiên nhóc con nhìn thấy con ngựa lớn như vậy, chứ đừng nói chỉ là lễ hội đua ngựa.

Vì thế nhóc con đã đi theo Đức Mã và A Địch Lạp chơi vui quên cả trời đất.

Chắc bây giờ nhóc con buồn ngủ lắm rồi đây.
Bình Luận (0)
Comment