Chương 375: Khương Y Thanh bị trẹo chân
Chương 375: Khương Y Thanh bị trẹo chânChương 375: Khương Y Thanh bị trẹo chân
Sau khi Lâm Phong dọn giường xong, anh nhìn thấy Khương Y Thanh ôm Thiến Thiến định đứng dậy đến chỗ anh.
Lâm Phong nhanh chóng đi về phía Khương Y Thanh.
Lâm Thiến Thiến bây giờ đã lớn như vậy, cân nặng có hơi nặng.
Đây không phải là trọng lượng mà Khương Y Thanh có thể ôm được.
Đúng như Lâm Phong nghĩ, trước khi Lâm Phong đi qua, thời điểm Khương Y Thanh ôm Thiến Thiến đứng dậy, chân cô bị loạng choạng, một cơn đau nhói ập đến, Khương Y Thanh nghiến răng nghiến lợi giữ chặt, nhìn thấy Lâm Phong đang lao vê phía mình, cô đưa Thiến Thiến đang ngủ ngọt ngào cho Lâm Phong.
"Anh cởi quần áo ngoài của con bé ra để con bé ngủ thật ngon, em không sao."
Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh cắn chặt răng, anh biết là chân cô ấy chắc chắn đã bị thương.
Nhưng lúc này Lâm Phong không nói gì, anh ôm Thiến Thiến bước nhanh đến bên giường.
Nhóc con ngủ rất sâu.
Lâm Phong đặt nhóc con lên giường, sau đó dùng quần áo che lại những chỗ hở trên chăn, Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhanh chóng quay sang xem xét tình hình của Khương Y Thanh.
Lúc này trông Khương Y Thanh có vẻ đang rất đau đớn.
Cả người cô ngồi xổm trên mặt đất, một tay vịn vào ghế sô pha, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng, dáng vẻ rất đau.
Sắc mặt Lâm Phong trầm xuống, anh đi nhanh đến chỗ của Khương Y Thanh.
"Đau ở đâu?" Lâm Phong ngồi xổm xuống, nhìn Khương Y Thanh đang cố gắng nhấc chân lên nhưng mãi mà không được, Lâm Phong đoán ra ngay cô nàng này vừa nãy bước hụt chân dẫn tới bị trẹo chân rồi!
Khương Y Thanh không nói gì.
Vừa rồi lúc bước hụt chân cô còn tưởng sẽ không sao.
Nhưng bây giờ khi cô đưa Lâm Thiến Thiến cho Lâm Phong, sức nặng được thả lỏng, sau đó cô cảm thấy mắt cá chân mình đau dữ dội.
"Em đừng cử động, để anh xem nào!"
Lâm Phong trâm giọng nói.
Anh ngồi xổm xuống bế Khương Y Thanh lên.
Tuy rằng không phải chưa từng được Lâm Phong bế, nhưng bây giờ được Lâm Phong bế lên ôm vào ngực, trái tim của Khương Y Thanh không khỏi đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Đôi mắt cô mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đầu tựa vào cánh tay Lâm Phong, cô áp mặt vào ngựa anh nghe thấy nhịp tim anh đập thông qua quần áo, trong thoáng chốc, cô cảm thấy cơ thề mình như không còn chút sức lực nào!
"Em ngồi đây đi, anh giúp em xem thế nào."
Lâm Phong trầm giọng nói.
Anh nói xong thì ngồi xổm xuống, đặt Khương Y Thanh ngồi lên ghế sofa.
Sau đó, Lâm Phong cẩn thận nâng bàn chân bị treo của Khương Y Thanh lên.
Chỉ là một hành động đơn giản như vậy mà Khương Y Thanh đã đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên sống mũi.
Lâm Phong bỗng nhiên cau mày hỏi: "Đau không?"
Thành thật mà nói. Khương Y Thanh không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Lâm Phong, dù sao cô cũng không phải là một cô gái mỏng manh, họ đều là người đã trưởng thành, có vài việc cả hai đều hiểu, tiếp xúc gần gũi lâu ngày sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Nhưng khi Lâm Phong hỏi đến, cô không hiểu tại sao nước mắt bỗng nhiên trào ra không kìm lại được.
"Không đau."
Cô nói ra mà cảm thấy mình giả trân quá.
Nhưng ngay khi cô nói ra, giọng run rẩy rơi vào tai, phải gọi là rất khiến người ta đau lòng!
Lâm Phong gần như ngay lập tức nghe thấy giọng nói của Khương Y Thanh có gì đó không ổn!
Anh nhìn Khương Y Thanh thì thấy đôi mắt cô đỏ hoe đang nhìn anh, hai giọt nước mắt đọng trên khóe mắt khiến trái tim Lâm Phong mềm nhũn!
Anh nhanh chóng đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt Khương Y Thanh, chạm tay vào mặt cô rồi nói: "Ngoan, không đau, để anh xem thế nào nhé."
Lâm Phong nhíu mày nói, rồi lại nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ chân Khương Y Thanh lên.
Trên chân của Khương Y Thanh vẫn còn đang mang giày.
Bàn chân của cô thuộc kiểu của những người nhàn rỗi, có lông tơ và trông rất ấm áp.
Lâm Phong không chút do dự, lập tức cầm lấy đôi giày cởi ra.
Lúc này Khương Y Thanh cảm thấy mặt mũi mình bỗng dưng đỏ bừng lên!
"Em, em không saol"
Khương Y Thanh thấy xấu hổ quái
Đây là lần đầu tiên trong đời mình có một người đàn ông nắm chân mình! Mà còn là theo cách này!
Tuy nhiên, Lâm Phong đã tóm lấy chân cô, ngăn cản cô di chuyển.
"Anh chỉ nhìn thôi, đừng cử động."
Lâm Phong trầm giọng nói.
Anh nói xong thì cẩn thận nhìn chăm chú vào chân của Khương Y Thanh một lúc.
Mắt cá chân của cô nàng đã thực sự bị sưng tấy lên.
Sưng một cục to tướng và bầm tím.
Lúc đầu Khương Y Thanh cảm thấy rất đau, nhưng bây giờ Lâm Phong nhìn cô như vậy, cô làm sao còn để ý đến đau đớn chứ?!
Mặt cô nhất thời nóng bừng, Khương Y Thanh muốn rút chân lại nhưng Lâm Phong sững người, dùng sức kiêm chặt chân cô lại.
Khi chú ý tới động tác của Khương Y Thanh, Lâm Phong bất đắc dĩ đưa tay ra xoa nhẹ lông mày của mình, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: "Em đừng cử động, sẽ xong ngay thôi, nếu em cứ không ngoan ngoãn ngồi yên thì đừng trách anh."
Khi Lâm Phong nói ra lời này, tay anh lân theo bắp chân thon thả của Khương Y Thanh đi lên.
Động tác này gần như ngay lập tức khiến cơ thể nhỏ nhắn của Khương Y Thanh căng thẳng!
Toàn thân cô cứng đờ, nín thở, và đôi mắt mở tol
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức xuất hiện một tâng hơi nước!
"Anh, anh làm gì vậy?!"
Khương Y Thanh hỏi bằng giọng run rẩy. Lâm Phong nhướng mày nhìn cô nở nụ cười.
"Anh chỉ muốn giữ em đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây, lập tức xong ngay thôi."
Lâm Phong nói xong đi ra ngoài.
Bên ngoài hiện tại trời rất lạnh.
Khương Y Thanh vốn dĩ muốn gọi Lâm Phong, nhưng vì Lâm Thiến Thiến đang ngủ nên Khương Y Thanh đành kiềm nén lại.
Lâm Phong rốt cuộc định làm gì thế?
Lâm Phong mới ra ngoài có mấy phút, nhưng đối với Khương Y Thanh mà nói thì dường như là một khoảng thời gian dài, rất dài.
Ngay lúc cô cắn răng định đứng dậy đi ra ngoài xem thế nào, Lâm Phong cuối cùng cũng quay lại.
"Bên ngoài lạnh lắm!"
Lâm Phong mở cửa bước vào, trong tay cầm một quả cầu tuyết.
Khương Y Thanh giật mình, cô nhíu mày hỏi: "Anh ra ngoài lấy thứ này định làm gì? Lạnh lắm đấy! Mau đến sưởi ấm đi!"
Ngoài máy điều hòa, phòng còn có thiết bị sưởi ấm điện tử.
Đó là bếp điện.
Khương Y Thanh đau lòng hét lên với Lâm Phong, nhưng anh lại mỉm cười vẫy tay với cô, rồi nhanh chóng đi tới chỗ của Khương Y Thanh.
"Đưa chân ra nào." Lâm Phong nói.
Khương Y Thanh thấy hơi bối rối.
Cô chưa kịp hiểu ra gì thì Lâm Phong đã duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của cô.
Sau đó chính là tuyết lạnh áp thẳng vào mắt cá chân đang sưng tấy của cô. "UII"
Khương Y Thanh hơi kêu lên, ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
"Chân em bị trẹo rồi, cân phải chườm đá, sẽ xong ngay thôi, đừng cử động."
Lâm Phong trầm giọng dặn dò.
Tuy Khương Y Thanh cảm thấy lạnh, nhưng ban đầu cô cảm thấy nóng sau khi bị bong gân, bây giờ khi hai người tiếp xúc, cô thật sự cảm thấy cơn đau đã thuyên giảm không thể giải được!
"Lâm Phong, anh thật lợi hại!
Khương Y Thanh nhìn Lâm Phong, ánh mắt trong nháy mắt tỏa sáng!