Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387: Có Vẻ Như Em Vẫn Chưa Quen

Chương 387: Có vẻ như em vẫn chưa quen Chương 387: Có vẻ như em vẫn chưa quenChương 387: Có vẻ như em vẫn chưa quen

Lâm Phong không chân chừ nữa, anh nhanh chóng cầm nước suối linh tuyên đi tới, đặt nước suối linh tuyền xuống đất, nhặt rau củ trong thùng bỏ vào hai nồi lẩu.

Nước dùng sôi có thể nhìn thấy bên nồi nước trong suết là rau và bơ trong nồi.

Lâm Phong thấy rau sau khi nhúng vào nước lẩu vài giây, mùi vị của nước lẩu cũng đã dùng được rồi, anh lập tức nói với mọi người: "Bây giờ các anh chị có thể cho thịt bò và thịt cừu vào rồi!"

Đám đông bắt đầu reo hò.

Từng người một lấy dao riêng của mình cắt thịt bò và thịt cừu vào trong nồi.

Lúc này không quan trọng đó là thịt của ai bỏ vào nữa.

Nước lẩu trong nồi đang nửa nồi nháy mắt đã dâng lên đầy nồi đến mức sắp †ràn ra ngoài.

"Đủ rồi, đủ rồi, nếu bỏ thêm nữa, một lát sẽ ăn không hết đâu!"

Lâm Phong giật mình, nhanh chóng ngăn lại.

Bây giờ nước lẩu chưa sôi, đợi chút nữa nước sôi thì những thứ này sẽ tràn ra ngoài mất.

Đông người như thế cũng không tính là nhiêu, dù sao thì nhà nào cũng có thịt bò, thịt cừu!

"Được rồi, được rồi, chúng ta ăn hết rồi hãy bỏ tiếp vào!"

Trác Tây Thứ Nhân vội vàng ngăn mọi người lại.

Đám đông miễn cưỡng ngừng cắt thịt bỏ vào nồi lẩu.

Một nhóm người miễn cưỡng ngừng cắt thịt bằng dao trong tay.

Mọi người nhặt củi cho vào đống lửa. Tuy hai nồi lẩu siêu lớn chứa đầy thịt bò, thịt cừu nhưng mọi người đều chăm chỉ thêm lửa, lửa rất mạnh, chỉ trong thời gian ngắn, cả hai nồi thịt đều sôi lên.

"Có thể ăn rồi!"

Lâm Phong cười nói.

Thịt bò và thịt cừu rất tươi ngon, thời tiết trên cao nguyên giúp việc bảo quản độ tươi của thịt dễ dàng hơn, trong quán lẩu chỉ cần nhúng thịt vào vài giây thôi là có thể ăn rồi, huống hồ chỉ là ở trên cao nguyên.

Mọi người nghe Lâm Phong nói thế thì lập tức trở nên phấn khởi.

Từng người một đi tới cầm chén riêng của mình gắp thịt bò, thịt cừu ra ăn, nhân tiện gắp thêm rau trong nồi.

Sau khi ăn được đồ ăn ngon thì mấy ai còn nhớ đến ca hát và nhảy múa chứ?

May mà nồi lẩu siêu lớn, nên không phải chen chúc nhau, mọi người đều có phần.

Lâm Phong cầm lấy chén, gắp đầy thịt bò và thịt cừu, rồi đưa chén cho Khương Y Thanh.

Những người kia đang bận chém giết giành thức ăn!

"Cho em nè!"

Lâm Phong mỉm cười, đưa cái cái chén trong tay cho Khương Y Thanh.

Khương Y Thanh nhìn Lâm Phong hỏi: "Sao anh không ăn đi?"

Suốt buổi cô vẫn luôn quan sát, Lâm Phong bận rộn từ chiều tới giờ, dù là làm bánh trứng hay làm sủi cảo trứng, anh đều không hề nghỉ ngơi.

Bây giờ anh còn nấu hai nồi lẩu lớn, nhiều người ăn như vậy chắc chắn là mệt chết luôn rồi.

Cuối cùng anh cũng cướp được một chén đồ ăn, thế nhưng lại đưa cho mình trước, khiến Khương Y Thanh xấu hổ không thôi. "Miễn em ăn no là được."

Lâm Phong cười nói.

Thực ra mấy nhóc nhỏ tụ tập xung quanh nồi lẩu đều đã ăn gần xong, đặc biệt là Thiến Thiến.

Nhìn cái bụng tròn vo của cô nhóc là biết nhóc thực sự không thể ăn được nữa.

Vì thế Lâm Phong đã ăn hết phần thức ăn còn thừa lại của cô nhóc.

Nên bụng anh bây giờ cũng đã no rồi.

Khương Y Thanh vẫn luôn đứng bên ngoài không vào lấy đồ ăn, chắc cô cũng đói lắm rồi, thế nên Lâm Phong mới múc một chén đầy ắp thịt bò và thịt cừu đưa cho cô.

"Anh ăn no rồi, không đói." Lâm Phong cười nói.

Nụ cười này lập tức khiến Khương Y Thanh chua xót.

Anh ấy vẫn chưa ăn gì mà còn nói là anh ấy ăn no rồi, chắc chắn là vì muốn mình được ăn no.

Nhìn chén thịt bò và thịt cừu trên tay, Khương Y Thanh nói thế nào cũng không chịu nhận.

“Anh ăn đi, em không đói!"

Đôi mắt sáng của cô ấy nhìn mình sáng lấp lánh giống như những vì sao trên bầu trời, xinh đẹp vô cùng.

"Được, được, được, chúng ta ăn chung được không?”

Lâm Phong cuối cùng cũng nhượng bộ, anh đang định tìm một đôi đũa thì chợt nhận ra mấy đôi đũa đều lẫn vào nhau, đều đã dùng qua rồi, không phân biệt là đôi đũa nào của ai.

Bảo mình ăn đôi đũa mà người khác đã dùng qua rồi thì hơi khó chịu. Lâm Phong có hơi khó xử, nhưng anh nhìn thấy Khương Y Thanh đưa đôi đũa của cô qua.

Giọng của cô hơi xấu hổ.

"Đôi đũa này em đã dùng rồi, anh nếu không..."

Khương Y Thanh ngập ngừng nói.

Dù sao thì đó chính là đôi đũa mà mình đã dùng qua rồi, nên nếu như để ý: sẽ có nhiều người cảm thấy ghê ghê.

Tuy nhiên, cô chưa kịp nói hết câu, anh đã cầm lấy đôi đũa trong tay cô.

Lâm Phong cầm đũa của Khương Y Thanh lên, gắp một đũa thịt bò đưa vào miệng.

Cảm nhận được mùi thơm của thịt bò hòa quyện với mùi thơm của các loại gia vị bùng nổ trong miệng, Lâm Phong nheo mắt lại một cách thoải mái.

Hương vị rất tuyệt vời!

Khương Y Thanh đang nhìn chăm chú vào động tác của Lâm Phong, giờ lại đỏ mặt đến mức muốn nhỏ ra máu.

Anh ấy thực sự sử dụng đũa của mình ăn!!

Đây chẳng phải là hai người gián tiếp hôn nhau hay sao?I

Bỗng nhiên nghĩ đến việc này khiến khuôn mặt của Khương Y Thanh càng đỏ hơn!

Khi Lâm Phong cúi xuống định đưa đũa cho Khương Y Thanh, thì nhận ra cô đang đỏ mặt nhìn mình.

"Em sao vậy?”

Lâm Phong nghi ngờ hỏi, sau đó đưa tay sờ sờ lên mặt mình: "Trên mặt anh có dính cái gì à?" "Không có...'

Khương Y Thanh vội xua tay phủ nhận.

Cô nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đôi giày của mình, không dám nhìn Lâm Phong.

Cô ấy rốt cuộc là ngại ngùng gì vậy?

Hai người họ chẳng phải còn làm những chuyện thân mật hơn thế này hay sao? Tại sao giờ còn xấu hổ như vậy?

Chỉ là suy nghĩ này giống như bị ma nhập, Khương Y Thanh càng nghĩ càng cảm thấy hai má càng nóng bừng!

Hỏng rồi!

Bây giờ trông cô chắc buồn cười lắm!

Hu hul

Lúc này dù Lâm Phong có chậm chạp đến đâu, dù anh có vô cảm đến đâu cũng nhận ra Khương Y Thanh có gì đó không đúng.

Trong đầu anh nghĩ ra một khả năng, Lâm Phong cúi đầu khó hiểu nhìn Khương Y Thanh.

Tuy nhiên Khương Y Thanh lại cứ nhìn chăm chăm xuống đất, tránh né anh.

"Em đang xấu hổ à?"

Lâm Phong cố gắng đè nén cảm xúc trong giọng nói, mỉm cười hỏi cô.

Khương Y Thanh giống như bị vạch trần suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Lâm Phong.

"Em không cóiI"

Khương Y Thanh vội vàng phủ nhận.

Khương Y Thanh vừa dứt lời, hơi cảnh giác nhìn Lâm Phong, thì đã thấy nụ cười trong mắt anh càng sâu, một lúc sau hai má Khương Y Thanh đã nóng bừng lên!

Vừa rồi Lâm Phong không dám xác nhận, nhưng bây giờ anh càng chắc chắn, cô nàng này nhất định là xấu hổ rồi!

Là do mình dùng đũa của cô ấy à?

"Chúng ta thậm chí còn làm nhiều việc thân mật hơn, tại sao em vẫn còn ngại ngùng về chuyện này?"

Lâm Phong cười hỏi.

Thấy Khương Y Thanh không trả lời, anh sờ cằm, sau đó đột nhiên đưa tay nhéo nhéo nhẹ cằm Khương Y Thanh, khuôn mặt của Khương Y Thanh không tự chủ được ngước lên nhìn anh.

"Có vẻ như em vẫn chưa quen thì phải."
Bình Luận (0)
Comment