Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388: Đút Em Ăn

Chương 388: Đút em ăn Chương 388: Đút em ănChương 388: Đút em ăn

"Em còn nói không có?”

Lâm Phong cười nhìn về phía Khương Y Thanh nói.

Lúc này khuôn mặt của cô hồng hồng, ánh mắt né tránh không dám nhìn mình.

Khương Y Thanh cắn cắn môi, lấy dũng khí, nhìn Lâm Phong, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh ăn no chưa? Em muốn ăn lẩu!"

Cô vội nói sang chuyện khác, dù sao hiện tại bầu không khí giữa hai người thật sự là quá vi diệu rồi.

Nếu như không có ai thì cũng thôi đi, nhưng nơi đây đang vừa múa vừa hát, khắp nơi đều là người.

Thậm chí còn có không ít các du khách dùng smartphone livestream nữa.

Nhưng Lâm Phong lại không cần quan tâm nhiều.

Cuộc đời ngắn ngủi khổ nhiều sướng ít, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chính đạo.

Lâm Phong cười cười, sau đó từ trong nồi múc ra một chén thịt dê bò.

"Ăn đi."

Trời đất bao la cái bụng lớn nhất, không quản mình muốn làm gì, bước đầu tiên chính lấp đầy cái bụng đang đói meo trước.

Lâm Phong nói xong, bèn bưng chén thịt dê bò trong tay đưa sang cho Khương Y Thanh.

Khương Y Thanh theo bản năng đưa tay định nhận lấy chén đũa, nhưng mà đợi nửa ngày, Lâm Phong vẫn cầm chén đũa không chịu buông tay.

"Hửm?" Khương Y Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lâm Phong hỏi: "Không phải cho em ăn sao?"

Lâm Phong thấy dáng vẻ đáng yêu ấy của cô, lập tức nhịn cười gật đầu.

"Đúng, là đưa cho em."

Nghe Lâm Phong nói như vậy, Khương Y Thanh càng nghi ngờ hơn.

Đây không phải là cho mình ăn sao? Nhưng vì sao anh vẫn cầm ở trong tay không chịu đưa cho chính mình?

"Mở miệng."

Rốt cục Lâm Phong không trêu Khương Y Thanh tiếp nữa, nín cười hướng về phía Khương Y Thanh nói.

Giờ Khương Y Thanh mới hiểu ý anh, thì ra anh là muốn đút cho mình ăn!

Trái tim nhỏ trong lồng ngực anh lập tức nhảy loạn, trái tim của Khương Y Thanh vẫn lỡ một nhịp!

Nơi đây nhiều người như vậy chứ!

Hơn nữa còn có không ít người đang cầm smartphone quay phim khắp nơi, quan hệ giữa mình và Lâm Phong thân mật quá mức, vô cùng có khả năng bị chụp lại, nếu phát tán lên mạng bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ? !

Hiện tại ba ba còn chưa biết chuyện giữa mình cùng Lâm Phong đâu!

Nếu như bị phát hiện bằng phương thức này, ba ba nhất định sẽ rất tức giận!?

Trong chớp nhoáng này, trong đầu của Khương Y Thanh lóe lên các loại các dạng ý nghĩ.

Nhưng đối với Lâm Phong mà nói, anh lại không quan tâm nhiều như vậy.

Lâm Phong bưng chén, cầm chiếc đũa gắp lên một đũa thịt dê bò, tiến tới bên mép Khương Y Thanh. "Mở miệng."

Lâm Phong lại một lần nữa đưa đũa đến, hơn nữa lúc này giọng của anh hơi trâm xuống, mang theo lực lượng khiến người ta không thể kháng cự.

Quỷ thần xui khiến, Khương Y Thanh lại ngoan ngoãn mở miệng.

Mà đến sau khi tỉnh táo lại, đã phát hiện trong miệng đầy thịt dê bò.

Mùi của thịt dê bò rất thơm, hương vị của nguyên liệu làm món lẩu cũng rất đậm đà, quan trọng nhất là lúc này Lâm Phong đang mỉm cười nhìn mình.

Hai má trong nháy mắt như bị thiêu đốt, Khương Y Thanh cúi đầu từ từ ăn, không dám ngẩng đầu lên đối diện Lâm Phong.

Cách đó không xa cũng không có ít người phát hiện Lâm Phong cùng Khương Y Thanh.

Dù sao anh chính là người sáng tạo ra toàn bộ món lẩu này, cho nên Lâm Phong đương nhiên trở thành tâm điểm chú ý.

Còn như Khương Y Thanh, không cần phải nói, cũng là bởi vì gương mặt lãnh diễm cùng thân hình nóng bỏng.

Ngoại hình của một người thực sự có thể khiến cô ấy trở thành tâm điểm của đám đông.

Khương Y Thanh chính là như vậy.

Giờ này khắc này, không ít người nhắm cam ngay Lâm Phong cùng Khương Y Thanh.

Khắp nơi tràn ngập ánh sáng.

Ánh trăng dịu dàng nhất như một tấm lụa mỏng, nhẹ nhàng bao phủ hai người trong đó.

Mùi thơm của nồi lẩu tràn ngập, người người ca hát nhảy múa, khắp nơi là tiếng cười vui vẻ. Loại bầu không khí này thực sự rất dễ bị lây nhiễm.

Ban đầu Khương Y Thanh còn có chút ngại ngùng, nhưng khi càng ngày càng có nhiều người nhiều gia nhập lửa trại tiệc tối này, Khương Y Thanh cũng rốt cục ngẩng đầu, dám đối diện ánh mắt của Lâm Phong.

"Anh cứ nhìn em hoài vậy?”

Cảm thụ được ánh mắt của Lâm Phong vẫn dán ở trên mặt mình, gương mặt của Khương Y Thanh nhất thời nóng hừng hực.

Người đàn ông này...

Hai người cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, sao anh cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, khiến người ta ngượng ngùng lắm đó.

Lâm Phong thì chỉ cười.

"Làm sao, anh nhìn vợ của anh, có vấn đề sao?"

Lâm Phong nói, lại gắp lên một đũa thịt, đưa cho Khương Y Thanh, cười nói.

Nghe lời nói của Lâm Phong, Khương Y Thanh xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Chúng ta còn chưa có kết hôn mài"

Cô cắn môi, nhỏ giọng phản bác.

Lâm Phong chỉ cười cười, không có nói tiếp.

Nhưng giữa hai người lúc này thực sự còn thiếu một hôn lễ nha.

Anh cũng muốn kết hôn, thế nhưng có hai cửa ải cần phải vượt qua.

Thứ nhất chính là vấn đề về cha của Khương Y Thanh, thứ hai còn lại là cầu hôn.

Tuy Lâm Phong cũng không để bụng vấn đề này, thế nhưng, dù sao Khương Y Thanh cũng là con gái, nghi thức nên có vẫn phải là tôn trọng.

Anh không muốn để cho giữa Khương Y Thanh cùng mình lưu lại bất cứ tiếc nuối nào.

Lâm Phong không nói gì, anh đút đũa nãy đến đũa khác trong chén thịt bò hết cho cô.

"Còn muốn không?"

Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh hỏi.

"Em ăn no rồi, không ăn nổi nữa."

Khương Y Thanh nói xong vội rút ra khăn giấy lau miệng.

Ngày hôm nay thật sự là ăn quá nhiều, hơn nữa hiện tại lại là buổi tối, ăn nữa sẽ mập.

Lâm Phong gật đầu, cũng không có cưỡng cầu.

Anh để chén đũa xuống, sau đó lôi kéo Khương Y Thanh, đi về phía bên cạnh đống lửa lớn.

"Em biết nhảy không?"

Lâm Phong nhìn đám người đang nắm lấy tay nhau, vây thành vòng đón, ai nấy đều rất vui vẻ.

Anh quay đầu nhìn về phía Khương Y Thanh hỏi.

Lúc này khuôn mặt của Khương Y Thanh hồng hồng, nghe Lâm Phong nói vậy, cô dừng một chút, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Khi còn bé từng học một ít, thế nhưng toàn là ba lê cùng điệu nhảy dân tộc... loại này em không biết."

"Loại này mới đơn giản nhất, đi theo anh."

Lâm Phong cười nói, sau khi nói xong kéo tay của Khương Y Thanh, dẫn cô vào đoàn người.

Nhảy múa trên cao nguyên, vốn không đòi hỏi bạn có nhảy múa tài giỏi cỡ nào, ở chỗ này quan trọng nhất chính là vui vẻ.

Lúc này không ít các du khách đều chắp tay, hoà vào trong đám người cùng nhau hát nhảy.

Khương Y Thanh có chút ngượng ngùng liếc nhìn Lâm Phong, chỉ thấy anh cho cô một ánh mắt khích lệ.

"Theo anh đừng sợ, có anh ở đây."

Giọng nói của Lâm Phong rất nhỏ nhẹ, anh ghé vào Khương Y Thanh bên tai nói.

Lúc này, không khí nóng đặc đặc lại tạo thành những vòng tròn dọc theo đôi tai hồng hào của Khương Y Thanh, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Nhịp tim của Khương Y Thanh dường như vẫn chậm một nhịp, cô rõ ràng cảm thụ được máu dâng trào trong mạch máu của mình bắt đầu nhanh chóng sôi sục.

Người đàn ông này, luôn là đứng ở phía sau mình.

Luôn bảo vệ mình vô điều kiện.

"Ừm."

Khương Y Thanh gật đầu, sau đó vươn tay, nắm lấy tay của Lâm Phong.

Lòng bàn tay của anh ấm áp lại dày, mang theo lực lượng khiến người ta yên lòng.

Lúc này một đám người lớn vây quanh, mang theo Khương Y Thanh cùng Lâm Phong vào trong vòng tròn lớn.
Bình Luận (0)
Comment