Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389: Nướng Khoai

Chương 389: Nướng khoai Chương 389: Nướng khoaiChương 389: Nướng khoai

"Để chúng ta hát nào !I"

Không biết là người nào bỗng nhiên hét lên.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy rất nhiêu âm thanh bắt đầu vang lên.

Tiếng Tây Tạng trộn lẫn với tiếng phổ thông, lại hài hòa đến không ngờ.

Cuối cùng cũng có người dẫn đầu và hát bài hát đầu tiên.

Đây là một bài hát của Tây Tạng, bài hát rộng lớn và vang dội, giống như một con đại bàng bay trên thảo nguyên, cao và dài.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy không ít người bắt đầu ngân nga theo, chắc hẳn đây là một bài hát tương đối phổ biến trong dân Tây Tạng.

Du khách tới từ nơi khác thì không hát theo được, điều mà bọn họ có thể làm chính là nắm tay, nhảy theo những bài hát này và vui vẻ chụp ảnh.

Toàn bộ sự chú ý của Lâm Phong đều đặt ở trên người của Khương Y Thanh.

Dưới ánh sáng của đống lửa, gương mặt của Khương Y Thanh thật xinh đẹp và quyến rũ.

Trong lòng bỗng nhiên bừng lên một cỗ xung động.

Gần như là không có dấu hiệu nào, Lâm Phong làm thế nào cũng không kiêm chế được.

Vì vậy anh cứ như vậy thuận theo ý nghĩ của mình cùng bản năng nguyên thủy nhất, trực tiếp cúi đầu hôn tới.

Đôi môi của Khương Y Thanh lành lạnh, mang theo sự ấm áp tinh tế đặc trưng của con gái.

Khương Y Thanh lập tức đờ người ra. Tất cả các giác quan trong cơ thể cô lúc này đều được khuếch đại, thậm chí trong tai còn có cảm giác ù ù, đầu óc của Khương Y Thanh nhất thời trống rỗng.

Cô không nghe được bất cứ âm thanh nào.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng và ấm áp lên môi.

Đó là đôi môi của Lâm Phong.

Trái tim trong nháy mắt bắt đầu điên cuồng đập động, Khương Y Thanh nhìn thoáng qua Lâm Phong, nhưng anh lại nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm.

Môi của anh vẫn áp lấy môi của mình, chưa bao giờ rời đi, lúc này thấy Khương Y Thanh nhìn qua, Lâm Phong nhẹ nhàng hôn chụt môi nàng, sau đó nhanh chóng buông ra.

"Xấu hổ sao?"

Lâm Phong cười hỏi.

Dù sao lúc này nhìn từ góc độ của mình, gương mặt của Khương Y Thanh đã đỏ như là tôm luộc.

Chỉ thiếu đường cô bụm mặt chạy trốn!

"Nơi đây rất nhiều người..."

Khương Y Thanh nhỏ giọng nói một câu, sau đó cúi đầu, chôn đầu ở trước ngực của Lâm Phong.

Nhiều người đang giơ điện thoại di động lên để quay chụp livestreaml

Lâm Phong cùng Khương Y Thanh vốn đã vô cùng bắt mắt, nhiều người đã ghi lại khoảnh khắc đẹp đế này trên điện thoại di động của họ.

Lúc này đám con nít đang chơi đùa ở bên đống lửa.

Thiến Thiến không biết từ nơi nào kiếm được, lúc này cô nhóc đang cùng Kenma và một đám bạn nhỏ dân tộc Tạng bỏ khoai vào trong đống lửa. Kenma mang theo Atilla ngồi xổm bên cạnh đống lửa, tò mò hỏi: "Thiến Thiến, đây là cái gì vậy?"

Những người bạn nhỏ dân tộc Tạng đều chưa từng nhìn thấy khoai lang.

Lúc này đám con nít nhìn thấy Thiến Thiến ném từng củ khoai lang vào trong đống lửa lũ con nít đều cực kỳ hiếu kỳ.

"Cái này gọi là khoai lang!"

Cô bé cười híp mắt nói.

Đây chính là thứ mà ba ba mang ra từ bên trong rương.

Ngày hôm nay vừa hay có lửa trại, cho nên cô đã lấy hết khoai lang trong rương.

Chỉ chừa hai củ đặt ở trong rương.

Trên thực tế số khoai lang này đều là Lâm Phong dùng để làm làm giống, nhưng chưa kịp gieo trông đã bị cô nhóc vét hết.

Nhưng những thứ này đều là nói sau.

Không biết cô nhóc lôi ra một cây gậy từ chỗ nào, vất vả bỏ khoai lang vào trong, suy nghĩ một chút, lại chợt nhớ tới lúc vê quê chuyện dì út nói với mình.

"Nướng khoai lang tuyệt đối không thể dùng lửa quá lớn, chỉ cần để khoai lang ở dưới đất cạnh đống lửa một lúc, nếu không sẽ bị cháy sém."

Cô bé lúc này rốt cuộc cũng nhớ ra, nhanh chóng dùng gậy lôi khoai lang đã ném vào ra ngoài.

"Anh Kenma, anh có thể giúp em đào một cái lỗ chỗ này không?”

Cô nhóc chớp đôi mắt to, vẻ mặt mong đợi nhìn vê phía Kenma.

"Đương nhiên là được!"

Lúc này trong đám con nít dân tộc Tạng thì Kenma cũng coi như là đứa lớn nhất, cũng chính là anh cả. Hơn nữa Thiến Thiến lại là khách từ nơi khác tới, vì vậy lúc Thiến Thiến đưa ra yêu cầu, Kenma lập tức đáp ứng.

"Anh đi lấy cuốc nhỏ."

Kenma sau khi nói xong lập tức chạy vào nhà bạt.

Một chiếc cuốc nhỏ cũng là thứ không thể thiếu của mỗi gia đình trên cao nguyên, vì rễ cỏ trên cao nguyên rất sâu và dài, thỉnh thoảng họ đào đông trùng hạ thảo, sen tuyết các loại nên chiếc cuốc nhỏ này đặc biệt quan trọng.

Kenma từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo ba ba đào đông trùng hạ thảo rồi, cậu cũng có một cây cuốc nhỏ thuộc về mình.

Kenma ôm chiếc cuốc nhỏ của mình tới, nghiêm túc ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Thiến Thiến.

Kenma đưa ngón tay đen thui, chỉ chỉ trên mặt đất hỏi: 'Em gái Thiến Thiến, đào ở chỗ này sao?"

Thiến Thiến nhìn về hướng ngón tay của Kenma chỉ, sau đó gật đầu.

"Đúng ạ, chính là chỗ này."

Kenma nghe vậy, quơ cái cuốc nhỏ bắt đầu đào.

Động tác của cậu rất nhanh, gần như là trong nháy mắt đã nhìn thấy một hàng lỗ nhỏ trên bãi cỏ vốn bằng phẳng.

Hơn nữa bởi vì đống lửa, nên thổ nhưỡng nơi này đã hơi bị nướng khét.

Đôi mắt của Thiến Thiến lập tức sáng lên.

Cô nhóc nhớ tới lần trước về quê, dì út nướng khoai cho mình cũng đào đất như vậy!

Nhất định làm vậy không sail

Thiến Thiến làm theo lời dặn, cô nhóc cầm trong tay mười mấy củ khoai lang đồng loạt bỏ vào hàng lỗ nhỏ, sau đó lại dặn Kenma lấp đất lên lại. "Được rồi, đợi lát nữa là có thể ăn khoai rồi!"

Cô gái nhỏ nhếch miệng cười nói.

Kenma gật đầu, lại chạy về cất cái cuốc đem, đây chính là công cụ kiếm ăn của cậu, không thể bỏ được.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Hơn nửa giờ sau, bọn nhóc vẫn còn đang chơi trò chơi đâu, bỗng nhiên có người la lớn: "Mấy đứa ngửi thấy được mùi hương gì không? !"

Mùi thơm này rất nông nặc, không biết từ chỗ nào bay tới, theo gió đêm tiến vào chóp mũi của bọn họ.

Một đám người đều đang nghi ngờ, đôi mắt của Thiến Thiến nhất thời sáng lên!

Mùi thơm này...

Không phải là khoai lang lúc trước mình kêu anh Kenma giúp vùi vào trong đất saol 2

Cô nhóc vui vẻ, tách khỏi Atilla chạy về hướng đống lửa.

"Anh Kenma mau tới đây, đào đống đất này, lấy khoang lang ra đi!"

Nhỏ Atilla lúc này cũng đi theo phía sau Thiến Thiến, chớp mắt to, tò mò nhìn mọi thứ trước mắt.

Cô nhóc còn nhỏ, không biết khoai lang là cái gì, cũng không biết Thiến Thiến rốt cuộc đang làm gì, thế nhưng cô chỉ biết là mùi thơm này rất thơm.

"Chị ơi, Atilla đói bụng!"

Cô nhóc giật giật vạt áo của Thiến Thiến, nhẹ nhàng quơ quơ nói.

Thiến Thiến vội vươn tay vỗ vỗ đầu của nhỏ Atilla.

"Xong ngay thôi, anh trai đi lấy cái cuốc rồi, đợi lát nữa chúng ta là có thể ăn khoai lang nướng!" Vừa dứt lời, lúc này Kenma đã cầm cái cuốc chạy về phía bên này. “Tới tới, xong ngay thôi!" Kenma sau khi nói xong ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu ra sức quơ cái cuốc.
Bình Luận (0)
Comment