Chương 390: Tiểu hoa miêu
Chương 390: Tiểu hoa miêuChương 390: Tiểu hoa miêu
Động tác của Kenma rất nhanh.
Dù sao cậu ta quanh năm đào đông trùng hạ thảo, nên giờ chỉ trong chớp mắt, đã đào ra tất cả lỗ nhỏ trên mặt đất.
Trong nháy mắt những lỗ nhỏ được đào ra, cũng cảm giác được một mùi hương khoai lang nồng nặc hơn trước rất nhiều phát ra.
Toàn bộ lũ con nít đều chạy lại vây quanh, vẻ mặt tò mò nhìn chòng chọc mấy củ đen thùi lùi trên mặt đất kia.
"Đây chính là Khoai lang sao? Thoạt nhìn đen như mực, thế nhưng rất thơm!"
Kenma tò mò nhìn sang củ khoai lang trong tay của Lâm Thiến Thiến.
Lúc này cô nhóc đã vươn tay, cầm lấy một củ khoai lang vào trong tay.
Cô nhóc thổi thổi, sau đó thận trọng bẻ đôi củ khoai lang.
"Oa! Chín rồi!"
Hơi nóng bốc lên, cô gái nhỏ bị nóng bỏng tay.
Nhưng ở trên cao nguyên có thể ăn được những thức ăn này là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cô nhóc vô cùng vui vẻ hướng về phía đám bạn nhỏ xung quanh hét lên: "Mau tới ăn khoai lang đi, khoai lang nướng chín rồi!"
Vừa dứt lời, Thiến Thiến bèn cầm phân nửa Khoai lang trong tay đưa cho Kenma nửa kia đưa cho Atilla.
Hai đứa nhóc kia đều rất vui vẻ, Kenma nhận lấy khoai lang, trước là tò mò quan sát trong chốc lát, sau đó mới vui vẻ cười nói: "Cám ơn em gái."
"Cám ơn chị." Atilla cũng vui vẻ cầm lấy Khoai lang, hướng về phía Thiến Thiến cười nói.
Lúc này một đám con nít đều tập trung về phía bên này, mỗi một đứa đều không ngừng hít hà.
Mấy đứa con nít muốn ăn lại không tiện nói thẳng, nên chỉ có thể giương mắt vây quanh đám Thiến Thiến tò mò hỏi: "Đây là cái gì nha? Trông có vẻ ăn ngon lắm nhal"
"Cái này gọi là Khoai lang, mấy bạn cũng nhanh tới ăn thử đi !!"
Thiến Thiến nói xong bèn chia từng củ khoai lang trong tay mình cho các bạn nhỏ.
Trong chốc lát nơi này tập trung cả đám con nít, dân tộc Tạng dân tộc Hán tất cả đều tập trung lại với nhau, vui vẻ vây quanh lửa trại ăn khoai lang nướng.
Lúc Lâm Phong tới đã nhìn thấy hình ảnh hài hòa lại đáng yêu như vậy.
"Ba ba, ba cũng muốn ăn Khoai lang nướng sao?"
Thiến Thiến vừa mới ăn xong một củ Khoai lang nướng, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong trước còn không thấy rõ, đợi xích lại gân sau đó thấy rõ mặt mũi của con gái, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng!
"Sao con lại biến thành tiểu hoa miêu?"
Lâm Phong nói xong mở ra điện thoại di động selfie màn ảnh đưa cho Thiến Thiến.
Cô nhóc vốn còn không tin, vừa nghe Lâm Phong nói vậy vội vươn tay cầm lấy smartphone, đến khi thấy rõ ràng bức hình selfie của mình, Thiến Thiến nhất thời kinh hãi trợn to hai mắt.
"Đây không phải là Thiến Thiến, đây không phải là Thiến Thiến!"
Cô nhóc vội xua tay phủ nhận. Trời ạ, đây là mình sao? Trên tấm hình selfie mặt mình đen như mực, cứ như một con mèo mướp nhỏ, nhất là bên mép càng giống như mọc thêm một chòm râu, trông cực kỳ lôi thôi!
Thảo nào ba lại cười mình, hứ!
Đám người xung quanh lúc này cũng nghe thấy giọng nói của đám con nít, Khương Y Thanh càng vội vội vàng vàng chạy tới, không biết xảy ra chuyện gì.
"Làm sao vậy?"
Khương Y Thanh vội vã hỏi, sau đó vội cúi đầu nhìn sang cô nhóc.
Cô nhóc kia lúc này đang xấu hổ bụm mặt không chịu cho cô nhìn!
Khương Y Thanh lo lắng, vội vươn tay, sờ sờ đầu của cô nhóc hỏi: "Thiến Thiến làm sao vậy? Mau cho mụ mụ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặt bị phỏng rồi hở con?"
Khương Y Thanh vô cùng lo lắng.
Lâm Phong cũng nhịn cười, vươn tay sờ sờ mặt của cô nhóc, sau đó nói: "Nhanh cho mụ mụ nhìn, nếu không... mụ mụ lo lắng lắm đó!"
"Được rồi, nhưng mụ mụ không được cười conl"
Cô nhóc nói, rốt cục chịu lấy đôi bàn tay đang bụm mặt ra.
Mà giờ Khương Y Thanh cuối cùng mới thấy rõ dáng vẻ trên mặt của cô nhóc.
Bẩn thỉu tựa như một con mèo mướp nhỏ.
Chỉ còn lại có đôi mắt to vẫn toả sáng, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Khương Y Thanh vốn biết chuyện gì xảy ra, đang căng thẳng, lúc này đột nhiên thấy dáng vẻ của cô nhóc đáng yêu như vậy, cũng không nhịn được cười ra tiếng.
"Sao lại thành mặt mèo rồi hở con?"
Khương Y Thanh dịu dàng hỏi, sau đó từ trong túi sách của mình móc ra khăn tay, ngồi xổm xuống cẩn thận lau cho cô nhóc.
Chỉ tiếc là lọ nghệ thì càng lau càng đen.
Vốn trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lưu một ít trắng nõn lúc này toàn bộ đều biến thành màu đen.
Khương Y Thanh rốt cục nhịn không được bật cười ha ha ha.
Cô nhóc kia vừa thấy lập tức vô cùng đau lòng.
"Mụ mụ nói không cười con, nhưng mụ mụ còn cười, Thiến Thiến đau lòng lắm!"
- Hu hu hul
Chắc chắn mình trông rất xấu.
Khương Y Thanh hít sâu làm vài, rốt cục nhịn được muốn cơn cười, lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận lau lọ nghệ trên mặt của cô nhóc kia, sau khi thấy lau không sạch, cô mới bất đắc dĩ thu tay lại.
"Không sao không sao cả, Thiến Thiến của nhà chúng ta dù là dạng gì đều rất đáng yêu."
Khương Y Thanh cười nói.
Trên mặt của cô nhóc, lúc này mới lộ ra nụ cười vui vẻ.
Một đôi mắt to đen như mực ở dưới bóng đêm vừa đen vừa sáng.
"Thiến Thiến trông bẩn thỉu như vậy, mụ mụ cũng thấy rất đáng yêu sao?"
Thấy Khương Y Thanh liên tục gật đầu, cô nhóc lập tức xít tới, vươn tay khoác lấy tay của Khương Y Thanh, tốn sức dùng đầu nhỏ cà cà.
"Thiến Thiến yêu mụ mụit"
Cô nhóc nghiêm túc gọi.
Khương Y Thanh cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt đã bị hòa tan, cô gật đầu, vươn tay xoa xoa đầu của cô nhóc, sau đó cũng dịu dàng nói: "Mụ mụ cũng yêu con."
Lâm Phong đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy vô cùng xúc động.
Đối với anh mà nói từ trước tới giờ cầu mong Thiến Thiến vui vẻ, Khương Y Thanh vui vẻ mà thôi.
"Đi thôi, khuya rồi, chúng ta cũng buồn ngủ."
Lúc này sắc trời đã chậm rãi đen lại.
Trên thảo nguyên buổi tối luôn rất lạnh, về cơ bản phải rời đi sau 8 giờ, nếu không nhiệt độ hơn 10 độ âm vào lúc nửa đêm thực sự có thể khiến người ta chết cóng.
Tuy rằng nồi lẩu rất ấm người, nhưng lúc này nồi lẩu cũng đã ăn gần hết rồi, lửa trại tiệc tối nhảy múa cũng tận hứng rồi, từ từ tất cả mọi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc mình mang tới rời đi.
Lâm Phong cũng chuẩn bị mang theo Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến về ngủ.
"Đi thôi, trở vê mụ mụ đun một nồi nước nóng tắm cho con."
Ở trong phán đoán của Khương Y Thanh, thời điểm mình Thiến nói ra xưng hô mụ mụ đối với Thiến này, chắc là một chuyện cực kỳ khó xử, nhưng bất ngờ là lúc Khương Y Thanh xưng hô mụ mụ với cô nhóc, trong lòng của cô một loại cảm giác vô cùng vi diệu.
Như là mừng rỡ hoặc là đợi rất lâu rồi, rốt cuộc đã tới ngày này vậy, tất cả cảm xúc phức tạp tụ chung một chỗ, khiến cho cô cảm thấy viên mắt chua chua muốn rơi lệ.
Cô nhóc đương nhiên cũng phát hiện Khương Y Thanh không ổn.
Thấy dáng vẻ buồn bã của Khương Y Thanh, cô nhóc hỏi: "Mụ mụ làm sao vậy? Là Thiến Thiến khiến cho con không vui sao?" Cô nhóc đang suy nghĩ có phải là lời nói mới vừa rồi của mình làm cho mụ mụ đau lòng hay không?