Chương 392: Đẻ trứng
Chương 392: Đẻ trứngChương 392: Đẻ trứng
Lúc này, hai mẹ con Khương Y Thanh và Thiến Thiến lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Khương Y Thanh và Thiến Thiến cũng không để tâm nhiều đến vấn đề này, lập tức chạy về phía phòng tắm, đang chuẩn bị tắm rửa thì chợt nhớ ra Lâm Phong vẫn còn ở đó.
"Anh ra ngoài đi."
Khương Y Thanh đỏ mặt nhìn Lâm Phong nói.
Lâm Phong thế mà còn đứng ở chỗ này không đi!
Thiến Thiến cũng phát hiện ra, Lâm Phong thế mà vẫn còn đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.
"Ba ba, tại sao ba còn chưa đi? Ba không thể cứ đứng đây thế này mãi được, con và ma ma đều là con gái, trong khi ba là con trai đó!"
Cô nhóc nghiêm trang hỏi.
Lâm Phong lập tức mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô nhóc.
"Ba ba đi ngay đây."
Sau khi nói xong Lâm Phong lui ra ngoài, tiện thể đưa tay đóng cửa phòng tắm lại.
Nhưng mà vừa mới đóng cửa lại, Lâm Phong lại chợt nhớ tin tức tới ms đọc được hai ngày trước, anh vội vàng gõ cửa, đẩy cửa đi vào.
Hành động này hù cho Thiến Thiến và Khương Y Thanh nhảy dựng người, hai người đang chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Y Thanh và Thiến Thiến lập tức ôm chầm lấy nhau.
"A..., sao anh lại đi vào đây?!" Khương Y Thanh giật nảy mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng.
Nếu như vừa rồi cô chẳng may đã cởi hết quần áo ra, vậy thì hiện tại.......
Khương Y Thanh giật nảy mình, tim đập thình thịch, cô căn bản không dám nghĩ tới!
Cảnh tượng này làm Lâm Phong cũng có chút xấu hổ, anh nhìn hai người trước mắt đang ôm chầm lấy nhau, che miệng lại ho khan hai tiếng.
"Anh chỉ muốn vào nhắc nhở vài câu, hai ngày trước không phải trên báo đưa tin sao? Có người tắm trong phòng tắm quá lâu rồi bất tỉnh. Ở đây lưu thông không được tốt, thời gian cả hai đi tắm không nên quá dài, nếu như cảm thấy không được thoải mái thì phải gọi anh ngay, anh ở bên ngoài."
Lâm Phong nói xong, nhanh chóng đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Hai ngày trước trên điện thoại di động đưa rất nhiều tin dạng này, khi mùa đông đến, ai cũng thích tắm ở nhà, thậm chí có người đang tắm trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nếu như té xỉu xuống đất còn dễ nói, một khi té xỉu ở trong bồn tắm, thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Dặn dò xong, Lâm Phong mới coi như là yên lòng, chợp mắt trên sô pha bên ngoài một lát, sau đó nhìn đồng hồ, quyết định lách mình vào không gian kiểm tra tình hình.
Dù sao trong không gian còn có đôi bươm bướm anh bỏ vào trước đói
Ý niệm trong đầu Lâm Phong lóe lên, cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Trong không gian chim hót hoa nở, mọi thứ vẫn như lúc trước khi anh mới tiến vào, ngoại trừ việc có thêm nhiều động vật và thực vật hơn.
Những con ong đang chăm chỉ đi lấy mật, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, mật ong mà lúc trước anh đã thu hoạch hiện tại đã lại kết xuất ra một khối lớn, đã vậy còn xuất hiện không ít ong chúa, nói cách khác trong không gian lúc này không chỉ có một tổ ong mà có tận mấy tổ. Trước mắt Lâm Phong vẫn chưa có nhu cầu dùng mật ong, anh ngẫm nghĩ một hồi, tìm một cái bình nhỏ, chắt một ít mật ong vào bên trong đó, quyết định mang đi ra ngoài.
Về phần còn lại trước hết cứ để ở trong không gian trước đã, tới lúc cần lại lấy ra sau.
Bên trong không gian tối tăm mờ mịt, sương mù màu xám, Lâm Phong tìm một vòng không phát hiện được ra hai con bươm bướm toàn thân xám trắng.
Kỳ lạ thật, chẳng lẽ đã bay vào trong sương mù rồi sao?
Thật ra Lâm Phong không lo lắng gì cho hai con bươm bướm lắm, trốn ở trong sương mù không nhìn thấy được, trước đó anh đã làm thí nghiệm với đám sương mù xám xịt này, không biết có phải là vì bản chất sợ hãi hay không động vật nhỏ tiến vào trong không gian về cơ bản sẽ không chạy vào trong sương mù màu xám này.
Vậy thì bươm bướm đâu?
Trong đầu anh chợt hiện lên một ý nghĩ, phảng phất như đang đáp lại Lâm Phong, anh nghe thấy được tiếng đôi cánh nhỏ rung động trong không gian.
Là tiếng của bươm bướm, Lâm Phong trong nháy mắt nhận ra ngay.
Anh vội vàng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh thì thấy hai con bướm đêm không còn bay trên bầu trời nữa mà đang lăn lộn trong vườn rau của mình!
Trong chớp nhoáng này Lâm Phong kinh ngạc đến ngây người!
Hai con bươm bướm này đang làm cái gì vậy? Chơi sao?
Lâm Phong buồn cười đi về phía ruộng rau.
Đã nhìn thấy hai con bươm bướm toàn thân xám trắng lúc này đang ở trong vườn rau, di chuyển thoăn thoắt trên mặt đất như chuồn chuồn chạm nước.
Trước đó bởi vì Lâm Phong đứng tương đối xa, bởi vậy mới nhìn như có hai con bươm bướm đang lăn lộn trên mặt đất.
Đây là.......
Trong đầu anh nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, hai mắt Lâm Phong mạnh mẽ sáng lên!
Đây hẳn là đang đẻ trứng đi
Lâm Phong thật sự không ngờ rằng, đôi bươm bướm mới bỏ vào buổi trưa hôm nay, lúc này thế mà đã đẻ trứng, hiệu suất của không gian phải nói là quá nhanh đi.
Lâm Phong thận trọng tiếp cận, cẩn thận quan sát.
Thấy được một con chắc hẳn là bướm cái đang đẻ trứng trên mặt đất hết quả này đến quả khác.
Lâm Phong tò mò đi tới nhìn xem, phát hiện những quả trứng kia quả nào quả nấy đều to như hạt vừng, thậm chí nhìn kỹ càng có chút giống trứng tằm.
Có vẻ trứng của các loại bươm bướm đều na ná giống nhau thì phải.
Lâm Phong ngồi xổm trên mặt đất quan sát một hồi, thấy bươm bướm xám có vẻ như đã đẻ xong lúc này mới run rẩy bay lên.
Lâm Phong đang chuẩn bị vươn tay bắt lấy, thì thấy được con đực bay dưới người con cái, một đường đi theo nó đến chỗ nước linh tuyên.
Vạn vật đều có linh, lời này quả nhiên không giả.
Ngay sau đó thấy được con bươm bướm cái đậu xuống bên cạnh dòng nước linh tuyền, xem ra hẳn là đang uống nước linh tuyền.
Tác dụng phục hồi của nước linh tuyên quả nhiên kinh người, bươm bướm cái một khắc trước còn run run rẩy rẩy, lúc này đây đã khôi phục được khí lực, lần nữa bay vào giữa không trung.
Cảnh tượng này xảy ra lập tức để Lâm Phong dở khóc dở cười.
Bươm bướm đực lại tiếp tục bay theo phía sau bươm bướm cái, hai con bươm bướm ghé vào những bông hoa đang nở rộ kia, hút mật, rồi lại tiếp tục quấn vào nhau thêm một lần nữa ........
Lâm Phong vươn tay, vuốt vuốt mi tâm của mình.
Giờ khắc này, anh thế mà bị một đôi bươm bướm nhét cơm chó vào miệng.
Được rồi, được rồi, không thể xem tiếp được nữa, lại xem nữa sẽ đau mắt hột mất.
Lâm Phong cười khoát tay áo, nhìn sang đống hạt giống rau củ mình trồng ngày hôm qua.
Lúc này một mảng lớn xanh mơn mởn đã mọc ra, tuy vẫn còn diện tích lớn chưa được trồng nhưng những gì đã mọc lên đến nay cũng đủ để cho mình ăn.
Ý niệm lóe lên, chỉ chốc lát sau những rau quả này đã dược xếp gọn gàng đầy mấy thùng lớn.
Đây là khẩu phần cho ngựa con ăn vào ngày mai.
Vốn dĩ hôm nay Lâm Phong đã định tới thăm ngựa con rồi, nhưng không ngờ việc nấu lẩu và tham dự Hội nghị Đông Trùng Hạ Thảo lại lãng phí nhiều thời gian đến thế.
Làm trong lòng Lâm Phong có chút áy náy, quyết định ngày mai sẽ bù đắp cho ngựa con.