Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 402: Phát Hiện Chức Năng Mới

Chương 402: Phát hiện chức năng mới Chương 402: Phát hiện chức năng mớiChương 402: Phát hiện chức năng mới

Quần áo phơi trong lều là đồ Thiến Thiến và Khương Y Thanh thay ra trong lúc đi tắm ngày hôm qua, trong trong ngoài ngoài cộng lại cũng có mười mấy món, đều ướt sũng, trong khí hậu lạnh giá ở Tây Tạng, không phơi ba năm ngày không thể khô được.

Lâm Phong ngơ ngác nhìn mấy giây, nhếch miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Từ Tây Tạng đến thành phố Thượng Hải, chuyển phát nhanh nhanh nhất cũng phải mất năm đến bảy ngày, đó là với giả thuyết thời tiết tốt, mọi chuyện đều thuận lợi.

Còn nếu lại lãng phí tâm vài ngày nữa, đống quần áo ướt và thịt tươi này chắc chắn sẽ bốc mùi hôi thối.

Tới lúc trở lại Thượng Hải rồi, nếu như Lâm Phong mang quần áo ướt và thịt tươi hoàn hảo như lúc ban đầu, nhất định Khương Y Thanh sẽ sinh lòng hoài nghỉ.

"Thịt và quần áo ướt này... . Hay là bỏ đi... . ?"

Đầu óc Lâm Phong nhất thời trở nên hỗn độn, thực tế là nghĩ không ra được biện pháp gì, đành phải ra chủ ý ngu ngốc này, hậm hực nhìn Khương Y Thanh thử thăm dò.

"Sao cơ? Vứt bỏ á?'!

"Không không không, tuyệt đối không thể! Quần áo này em mang từ nhà đi đấy, quyết định phải hoàn chỉnh mang về!"

Không đợi Lâm Phong nói tiếp, Khương Y Thanh đã trực tiếp bác bỏ chủ ý ngu ngốc của anh đi, ra vẻ tức giận nhìn chằm chằm mắt Lâm Phong, mân mê miệng nhỏ.

"Lại nói, trong này còn có đồ lót của em... . Em không thể vứt chúng tùy tiện ở nơi xa lạ được... .'

Cô tiếp tục bổ sung, nhưng rõ ràng không còn khẩu khí như vừa rồi, mà thẹn thùng ép giọng xuống, quay đầu tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.

"Vậy ... Chuyện này làm sao bây giờ...'

Lâm Phong bị sự thẹn thùng của Khương Y Thanh làm cho cũng bắt đầu ngại ngùng, trợn trắng mắt, không có hảo ý cười xấu xa.

"Phụ nữ quả thực phiền toái, nhất là những phụ nữ xinh đẹp... “

Anh bất đắc dĩ tự nhủ, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng tự nhiên ngứa ngáy.

"Vứt bỏ? Ba mẹ định vứt bỏ cái gì?"

Tây Tây mơ hồ nghe thấy điều gì đó, nhảy vụt ra khỏi ghế tựa chạy đến Lâm Phong trước mặt, tay nhỏ chống nạnh cả mặt ỏn ẻn kỳ quái nhìn Lâm Phong.

"Hừ! Không cho phép ba ném đi bảo bối của Thiến Thiến và ma mai"

"Búp bê của con, cung tên nhỏ của con, còn có tất cả đồ chơi của con, đều không được vứt đi!"

Cô nhóc không buông tha tiếp tục nói, cố ý đề cao giọng, giương cao cái đầu nhỏ lên.

"Bé ngốc, yên tâm, yên tâm, ba nhất định sẽ mang hết bảo bối của con đi!"

Lâm Phong vội vàng đồng ý, làm ra động tác phát thệ.

"Được rồi, để ba nghĩ biện pháp đã, ba cam đoan sẽ mang đồ của con và mẹ hoàn mỹ trở vê nhài"

"Cái này còn tạm được..."

Lúc này Thiến Thiến mới yên lòng lại, chu miệng nhỏ chắp tay sau lưng, thoải mái nhàn nhã đi ra khỏi nhà bạt, tìm đám bạn nhỏ của mình. Lâm Phong nhẹ nhàng thở ra, lấy cớ đi nhà xí, đi vào bên trong không gian.

Những vấn đề ngoài không gian không thể giải quyết được thì có thể giải quyết trong không gian, đây đã là suy nghĩ theo xu hướng tâm lý bình thường của Lâm Phong.

Trong không gian ánh nắng chói chang, nhiệt độ không khí không thấp, còn chất rất nhiều túi đóng gói, dụng cụ, nhu yếu phẩm hàng ngày, Lâm Phong ngồi xổm xuống cẩn thận lục lọi lên, nhìn xem có cái gì có thể cần dùng đến, chỉ chốc lát sau trên trán đã lấm tấm mồ hôi hội.

"Thời tiết trong này sao lại không thể râm mát chút nào nhỉ..."

Lâm Phong dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, tự nhủ.

May mắn thay, một cơn gió mát thổi qua mới sảng khoái không ít.

Nếu không phải nơi này là không gian kín, Lâm Phong thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ve sầu kêu, khiến anh tưởng rằng cứ như đang là mùa thu, bản thân đang ngồi xổm ở thôn quê nhà mình.

Mùa thu, ánh nắng, gió mát...

Lâm Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu óc của mình.

"Không gian này, về cơ bản chính là một máy phơi khô tự nhiên!"

Anh đột nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh, bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được mà cười ra thành tiếng.

Ngoài việc trồng trái cây, rau củ và hoa màu trên mảnh đất này, không gian phía trên còn có thể sử dụng được rất thích hợp để hong khô các loại thịt.

Hơn nữa, khí hậu, nhiệt độ và độ ẩm bên trong dường như luôn ổn định, không cần lo lắng về mưa gió hay thiên tai, rất thích hợp để sấy khô!

Thịt tươi và quần áo ướt mà vừa rồi còn xoắn xuýt kia, nếu như bỏ vào không gian phơi thêm mấy ngày, nhất định sẽ khô ráo. Và tính theo thời gian bên ngoài không gian, chỉ mất một đêm.

Nghĩ tới đây, Lâm Phong hết sức hưng phấn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Trừ trông trọt, không gian này nhất định còn có rất nhiều công dụng tuyệt vời đang chờ anh khám phái

Thừa dịp thời gian còn sớm, Lâm Phong bình tĩnh trở lại, quyết định đi tìm đông trùng hạ thảo và hai con bươm bướm đã mất tích lúc trước.

Từ lúc tiến vào đến bây giờ, anh vẫn chưa có phát hiện bất kỳ tung tích nào, mơ hồ phát giác được không ổn, không khỏi lo lắng.

Không chần chừ, Lâm Phong lấy ra chiếc xẻng mang theo bên người, đi đến nơi chôn cất đông trùng hạ thảo trước đó.

Mấy phút sau, vẫn không thu hoạch được gì như cũ, lúc này làm anh triệt để hết hi vọng, xem ra đông trùng hạ thảo kia quả thực đã "biến mất trong không khí".

Mà hai con bươm bướm kia, sau khi đẻ trứng xong cũng biến mất không dấu vết, số trứng chúng đẻ ra cũng không có bất kỳ manh mối gì, muốn tìm chúng không khác mò kim đáy biển.

Lâm Phong lắc đầu, xem ra phải nhanh chóng đi tìm đám người Qubu nhờ bọn họ tư vấn, trước khi rời khỏi Tây Tạng, nhất định phải tìm ra được phương pháp nuôi trông đông trùng hạ thảo trong không gian.

Anh đi tới bên cạnh thác nước, nhấp vài ngụm nước thanh tuyền để tỉnh táo trở lại rồi rời khỏi không gian mà không hề lưu lại.

Nhà bạt.

Thiến Thiến ngay tại sát vách đang chơi chung với đồng bạn, Khương Y Thanh đã đóng gói thu dọn hoàn tất tất cả hành lý, nên giờ đang ngồi bên cạnh lò lửa buồn bực ngán ngẩm lướt điện thoại, như thể đang có tâm sự gì.

Thấy Lâm Phong tiến đến, cô lơ đãng ngẩng đầu, lại chống cằm nhìn điện thoại di động trong tay. "Tiểu Thanh, đã thu dọn đồ đạc xong rồi?"

"Tâm tình của em có vẻ như không được vui ... Xảy ra chuyện gì rồi?"

Lâm Phong nhận ra tâm tình Khương Y Thanh không tốt, đi tới chủ động nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì...

Khương Y Thanh để điện thoại di động xuống, đứng lên, đút hai tay vào túi, nhún vai.

"Chúng ta... Có thể mau chóng quay về được không?"

Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Phong, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Lâm Phong giật mình, chợt cảm thấy lo lắng, đi đến bên cạnh Khương Y Thanh, nắm lấy tay cô.

"Được, anh hứa với em, ngày mốt chúng ta nhất định có thể trở về."

"Em .... Không sao chứ... . ?".

Khương Y Thanh lắc đầu, khe khẽ thở dài.

"Không có việc gì, là bên phòng làm việc, xảy ra chút vấn đề."

"Em sẽ xử lý tốt, anh đừng lo ...".

Cô mấp máy môi đỏ, tựa hồ như tự cổ vũ bản thân, trong ánh mắt quét đi lo lắng, dần hiện ra ánh sáng kiên nghị .

"Được rồi, lát nữa anh đến công ty du lịch gân nhất mua vé về Thượng Hải vào ngày mốt."

"Sự nghiệp của em, đương nhiên anh sẽ ủng hộ toàn lực."

Lâm Phong biết Khương Y Thanh là một người phụ nữ có tham vọng mạnh mẽ vì vậy đã cho cô một lời động viên an thần, đáp lại bằng ánh mắt khẳng định.

Mặc dù sự biến mất của đông trùng hạ thảo và bướm đêm vẫn còn là một "bí ẩn' còn chưa có thời gian để tìm hiểu chỉ tiết , nhưng so sánh với Khương Y Thanh, hiển nhiên là anh để ý đến cảm xúc của cô hơn.
Bình Luận (0)
Comment