Chương 401: Đột nhiên chuyển biến
Chương 401: Đột nhiên chuyển biếnChương 401: Đột nhiên chuyển biến
Ba người ngồi vây quanh nồi, gắt gao nhìn chằm chằm thịt ở bên trong.
Thiến Thiến sớm đã không nhịn nổi mà nuốt một ngụm nước bọt, đôi đũa trong tay hướng vào nồi, ánh mắt nhìn thẳng.
"Ba ơi ba, tại sao nồi lẩu ba nấu lại ngon hơn tiệc tối chúng ta ăn ở bên cạnh đống lửa trại lần trước thế ạ?"
"Ừm, đúng vậy."
Khương Y Thanh ngồi bên cạnh bếp nghe Thiến Thiến nói xong cũng liên tục gật đầu, sớm đã không để ý tới hình tượng đại tiểu thư gì nữa, mắt dán vào trong nồi ngo ngoe muốn động.
Lâm Phong nhìn hai người không khỏi đắc ý.
Nước thanh tuyền từ trong không gian mang ra thực sự không phải là thứ nước mà nước suối trên núi tuyết thông thường có thể so sánh được, chứ đừng nói đến nước máy gia dụng!
Nước thanh tuyền trong không gian thơm ngọt cộng thêm rau quả thơm ngon tươi rói, phối hợp với hương vị hoang dã độc đáo của thịt ngựa sấy khô kiểu Tây Tạng quả thực là ông trời tác hợp cho, châu liên bích hợp, là một sự kết hợp hoàn hảo tạo ra nồi lẩu mỹ vị nhân gian này!
"Oke, được rồi đây, mời hai vị công chúa từ từ thưởng thức đi!"
Thực ra là Lâm Phong không đành lòng nhìn Thiến Thiến và Khương Y Thanh bị mỹ thực tra tấn, khoát tay nói.
"AI Cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn!"
Còn chưa kịp dứt lời, đôi đũa trong tay Thiến Thiến đã chính xác kẹp lấy một miếng thịt ngựa thái mỏng, còn chưa kịp thôi đã đưa ngay vào trong miệng. "Ư... nóng quá..."
"Oa... Ăn ngon quá! Ăn ngon quái"
Miệng Thiến Thiến rõ ràng bị nóng đến độ nói không nên lời, nhưng vẫn có thể nếm được vị ngon của thịt ngựa, cho dù đau miệng không thôi, vẫn không quên ca ngợi, liên tục tán thưởng, còn giơ ngón tay với Lâm Phong.
Khương Y Thanh cũng không kìm nén được nữa, cẩn thận gắp một miếng thịt ngựa sống mỏng trên đĩa, cẩn thận cho vào nồi lẩu nóng hổi.
"Mười giây là có thể ăn được rồi." Lâm Phong ở bên cạnh hứng thú nhắc nhở cô.
"Được rồi, đưa bát đây, để anh gắp cho em."
Chỉ trong chốc lát, Lâm Phong đoạt trước một bước, gắp thịt vừa chín tới lên.
Khương Y Thanh bất ngờ, cho là anh sẽ đặt những lát thịt lên đĩa trước mặt cô, mím môi mỉm cười.
Ai ngờ Lâm Phong phối hợp nâng lên đũa, trực tiếp đưa những lát thịt nóng hổi đến trước mặt mình.
"A... nào, mở miệng ra nào..."
Lâm Phong cong môi cười xấu, cả mặt đứng đắn nhìn Khương Y Thanh, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, lại xen lẫn thêm chút bá đạo.
Khương Y Thanh vô thức nhìn sang Thiến Thiến ăn đến hạnh phúc, lại nhìn về phía Lâm Phong, gương mặt đột nhiên đỏ bừng, hơi khẽ rũ xuống đầu.
"Nóng lắm..."
Tay Lâm Phong sững sờ trên không trung mấy giây, kém chút cho là mình nghe lầm.
Thì ra là do quá nóng!
Khương Y Thanh đang chủ động đáp lại lấy lòng của anh! Anh vốn tưởng rằng Khương Y Thanh lại sẽ xấu hổ cự tuyệt mình, đang chuẩn bị dùng một số thủ đoạn cứng rắn để cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổi
Lâm Phong phản ứng lại, đưa chiếc đũa đang kẹp thịt tới gân bên miệng, dùng sức thổi cho bớt nóng.
"Được rồi, nhiệt độ vừa phải rồi, sẽ không bị bỏng miệng đâu."
"Hé miệng, nếm thử xem có ngon không... ."
Anh lại đưa miếng thịt tới bên miệng Khương Y Thanh, dịu dàng nói.
Lúc này, khuôn mặt Khương Y Thanh đã đỏ bừng, giống đóa hoa đào nở rộ.
Cô khẽ hé đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng, gần như nhắm mắt lại, đưa miếng thịt trước mặt vào miệng.
"Ừm... ngon quá..."
Vẻ mặt say mê đáng yêu lộ ra này làm Lâm Phong thấy như si như say, hận không thể hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngay lúc này.
Phụ nữ quả thực là sinh vật cảm tính, trước đồ ăn ngon và sự chu đáo của đàn ông, cho dù có thận trọng đến mấy cũng không thể kháng cự lại được dụ hoặc.
Lâm Phong không khỏi dương dương đắc ý, trong lòng giống nở rộ đóa hoa, thoải mái hài lòng.
Động tác nhìn lơ đãng của Khương Y Thanh, đủ để chứng minh chuyển biến bên trong cô ấy.
Ngay từ đầu đối với chất vấn và kháng cự mình, đến phản kháng và chấp nhận thụ động sau này, lại cho tới phản ứng chủ động đáp lại hôm nay, Khương Y Thanh đang từ từ tiếp nhận mình, thậm chí đã hoàn toàn tiếp nhận mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong không khỏi nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tiểu Thanh, ăn thêm miếng nữa nào!" Không chờ phản ứng, anh đã chủ động gắp thịt nhúng vào nồi lẩu.
"Ừm... Được..."
Khương Y Thanh đang nhai kỹ nuốt chậm hưởng thụ khoái cảm mỹ thực mang tới, nên có vẻ không nghe thấy Lâm Phong nói cái gì, trong mồm chỉ thì thào đồng ý.
Lâm Phong giơ đũa lên, đang chuẩn bị đút miếng thịt thứ hai vào miệng Khương Y Thanh thì Thiến Thiến hoạt bát câm bát nhỏ rs, cười hì hì nhìn Lâm Phong.
"Ba ba, ba nhúng hộ con đi, tự con nhúng chậm quá."
Đũa của Lâm Phong dừng lại giữa không trung, nhìn Thiến Thiến một cái, lại quay sang nhìn Khương Y Thanh.
"Ha ha, mèo con ham ăn, để ba mẹ nhúng giúp con."
Khương Y Thanh bị chọc cho bật cười, nhìn Lâm Phong một cái, nhanh chóng gắp thịt lên nhúng vào trong nồi.
Lâm Phong hiểu ý, mỉm cười lắc đầu, bỏ thịt vào trong bát nhỏ cho Thiến Thiến.
"Cảm ơn ba ba, ma mai Con yêu hai người!"
Thiến Thiến giống như nhặt được bảo bối, còn chưa kịp ngẩng đầu, đã chôn đầu nhét miếng thịt vào miệng ăn ngấu nghiến.
Lâm Phong ngầm cười khổ, nhỏ như vậy đã biết tranh giành tình cảm với Khương Y Thanh, tuy vậy về sau anh cũng dễ chịu!
Xem ra đời trước cô nhóc này thật sự là tình nhân nhỏ của bối
Vừa mới qua buổi trưa, nồi lẩu đã bị quét sạch, ngay cả Khương Y Thanh chưa từng ăn nội tạng cũng ăn vài miếng lòng hấp.
Thiến Thiến xoa bụng nhỏ tròn vo, thích chí nằm ngửa trên ghế, lắc lắc đôi chân nhỏ nhắn. Khương Y Thanh như cũ tại vội vàng thu thập hành lý, miệt mài đóng gói, lại thêm được mấy cái.
"Lâm Phong, anh nói xem nên làm gì bây giờ?"
"Những hành lý này, chỉ với ba người chúng ta, căn bản là không có cách nào mang về được!"
Cô nhìn Lâm Phong đang đứng ở một bên đang làm gì đó, thở hồng hộc phàn nàn nói, hai đầu mày liễu như sắp xoắn lại một chỗ.
Thu dọn đồ đạc vốn cũng không phải là thế mạnh của Lâm Phong, hớ nói chỉ là đối mặt với đống túi lớn nhỏ này.
"Đúng, chúng ta có thể nhanh trả lại!"
Lâm Phong gãi gãi cái ót, đột nhiên linh cơ khẽ động, đảo mắt nhìn xung quanh.
"Không thì em cứ giao cho anh đi, cam đoan đưa toàn bộ về nhà an toàn, không mất lấy một thứ!"
Thật ra anh sớm đã có chủ ý, chỉ cân nhét những hành lý này vào bên trong không gian, đợi tới khi về đến Thượng Hải rồi mang ra là được, vừa mau lẹ lại dùng ít sức.
Nhưng anh không thể nói thẳng ra phương pháp này được, hiện tại Khương Y Thanh còn mơ mơ màng màng, căn bản không biết đến sự tồn tại của không gian, nếu như đột nhiên biết được có không gian, kiểu gì cũng bị dọa sợ.
"Anh đương nhiên biết cách xử lý những hành lý này."
"Nhưng anh nhìn đi, những thứ này phải làm sao bây giờ?"
Khương Y Thanh kéo Lâm Phong ra khỏi dòng suy nghĩ, chỉ vào mấy túi thịt tươi trên bàn, rôi nhìn một loạt quần áo đang phơi trong phòng.
Thịt tươi là đám người Qubu tặng, nặng khoảng chừng mấy chục cân, theo phong tục địa phương của người Tây Tạng, quà tặng nhận được không được phép lãng phí hay chuyển cho người khác chứ đừng nói đến việc vứt đi.