Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 405: Dân Tộc Deng

Chương 405: Dân tộc Deng Chương 405: Dân tộc DengChương 405: Dân tộc Deng

- Giải thích, Dân tộc Deng là một tộc người thiểu số ở Tây Tạng. Hết giải thích.

Khó trách nó không kêu lên khi ngã xuống đất, mà chỉ quay người bỏ chạy.

Anh nghe thấy giọng buồn phiền của A Phổ, vỗ nhẹ vào vai anh ta.

"A Phổ, dù thế nào đi nữa, hôm nay anh đã cứu mạng tôi, tôi nên báo đáp anh như thế nào đây?"

Người đàn ông tốt bụng trước mặt khiến Lâm Phong càng thêm yêu mến anh, nhất thời lòng anh nóng bừng, cảm giác tội lỗi xen lẫn cảm xúc xâm chiếm anh.

"Lâm... Lâm Phong, không cần khách khí như vậy."

"Ở Tây Tạng, ai cũng đều sẽ giúp giống như tôi thôi, không có gì đáng nói cả."

Sự buồn phiền trên khuôn mặt của A Phổ ngay lập tức biến mất, nụ cười nhàn nhạt lại xuất hiện.

Khuôn mặt tròn trịa của anh ta có lẽ do trải qua gió táp mưa sa thời gian dài, thêm khí hậu lạnh giá vùng Tây Tạng nên từ lâu đã bị bào mòn thành màu nâu sẫm, được bao phủ bởi những thăng trầm và dấu ấn của thời gian.

Nhưng vào lúc này, Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt này vô cùng hiền lành đáng yêu, khiến người khác không khỏi yêu thích.

"Ha ha, A Phổ à, anh thật khiêm tốn!"

"Tôi sắp đến nhà một người bạn cách đó không xa, anh ấy tên Khúc Bố, anh có thể cùng tôi đến nhà anh ấy ngồi chơi không?"

Lâm Phong thấy anh ta không phản đối, nên đành mời anh ta đến nhà Khúc Bố làm khách.

"Khúc Bố?" A Phổ ngạc nhiên, thấp giọng lẩm bẩm.

"Anh biết anh ấy?" Lâm Phong thấy thế, cho rằng bọn họ biết nhau, lập tức có hứng thú.

"Ồ, không, không, tôi không biết anh ấy..."

Ánh mắt của A Phổ cố ý né tránh, như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.

Lâm Phong nhận thấy trong mắt anh ta có gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

"Không sao đâu, Khúc Bố là bạn rất tốt của tôi, nếu anh có thể đến nhà anh ấy làm khách, anh ấy nhất định sẽ rất chào đón anh!"

Anh tiếp tục nói thêm.

Nếu để A Phổ rời đi như thế này thì anh thấy ngại lắm, nên anh mời anh ta đến nhà Khúc Bố làm khách để bày tỏ lòng biết ơn của mình, như vậy là thỏa đáng nhất.

"Vậy... theo ý của anh đi."

A Phổ nhìn vào mắt Lâm Phong, cười gật đầu đồng ý.

Gia đình Khúc Bố, Lâm Phong, A Phổ ngồi quanh bếp lửa, uống trà bơ nóng.

"Người anh em A Phổ, cậu, không phải là người Tây Tạng chỗ chúng tôi đúng không?”

Khúc Bố vui vẻ khi có người lạ đến nhà mình chơi, nhìn thấy khuôn mặt của A Phổ, anh ta bắt đầu hỏi thăm.

A Phổ cầm tách trà bơ trong tay, nhấp một ngụm rồi cúi đầu kính cẩn đáp lại.

"Anh Khúc Bố, anh đoán đúng, tôi không phải là người Tây Tạng ở vùng này..."

Anh ta trả lời nhẹ nhàng với thái độ khiêm tốn, giọng nói đầy tôn trọng.

So với khí thế và sự dũng cảm vừa rồi khi anh ta đuổi con hươu đỏ, anh dường như là một người khác, thậm chí còn né tránh ánh mắt của mình, cũng không nhìn thẳng vào mắt của Khúc Bố. "Ha ha, A Phổ à, ở đây anh không cần gò bó vậy đâu, anh Khúc Bố giống như anh trai của chúng ta vậy!"

Lâm Phong nhận thấy A Phổ không tự nhiên, anh cố gắng nói vài câu xoa dịu.

A Phổ không trực tiếp trả lời, mà chỉ cúi đầu gật đầu, sau đó lại uống trà bơ trong tay.

"Đúng rồi, nhìn vào trang phục của cậu, nó không giống với trang phục truyên thống của Tây Tạng chúng tôi..."

"Ha ha, thật không dám giấu, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trong bộ trang phục này!"

Khúc Bố nhìn A Phổ nhìn từ trên xuống dưới, không nhịn được bật cười.

A Phổ cũng không trả lời, vẫn cúi đầu xuống, cầm tách trà nóng trong tay ngồi im lặng vài giây.

Bầu không bỗng nhiên trở nên hơi lúng túng, dường như trong không khí có gì đó khác thường.

"Anh Khúc Bố, anh nói đúng, tôi là người Tây Tạng nhưng không hẳn là người Tây Tạng."

Cuối cùng A Phổ ngẩng đầu lên, nhìn Khúc Bố rồi quay đầu nhìn bếp lửa, nhìn chăm chú vào ngọn lửa, không những mệt mỏi rã rời mà lòng còn không yên nữa, hai mắt ánh lên tia lửa đỏ rực.

"Dân tộc của tôi gọi là tộc người Deng..."

Anh ta nói từng chữ một, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi, giọng nói hơi run rẩy, nhưng trâm và mạnh mẽ.

"Cái... cái gì? Tộc người Deng?!"

Khúc Bố và Trác Tây Thứ Nhân bên cạnh gần như cùng lúc kêu lên, cả hai người họ đều ngạc nhiên nhìn A Phổ, vẻ mặt không thể tin được. Ở Tây Tạng, có một nhóm dân tộc vẫn chưa có tên hay tên dân tộc: "Tộc Deng”, vì nhiều nhiều lý do khác nhau nên không được đưa vào danh sách 56 dân tộc.

Tộc người Deng là một "bộ tộc" đặc biệt, chỉ có một nghìn người trong toàn bộ khu vực Tây Tạng, tất cả đều tập trung cách đây hàng trăm ki-lô-mét.

Khúc Bố và Trác Tây Thứ Nhân chỉ nghe truyền thuyết về dân tộc bí ẩn này, chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ người dân nào ở đó, vì vậy không có gì lạ khi họ đồng thanh thốt lên.

"A Phổ à, cậu thực sự là... tộc người Deng ư?"

Khúc Bố cho rằng mình đã nghe nhầm, đứng thẳng dậy, quay người sang nhìn A Phổ, cất cao giọng hỏi, trên mặt hiện lên vẻ đầy hoài nghi và kinh ngạc.

"Đúng vậy, anh không nghe nhầm, tôi là người của tộc người Deng."

A Phổ bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt dời khỏi bếp lửa, nhìn thẳng vào mắt Khúc Bố, đôi mắt anh ta dường như đỏ bừng, khuôn mặt bình tĩnh giờ đây tràn ngập những biểu cảm phức tạp khó đoán.

"Nếu anh Khúc Bố không chào đón tôi, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Trước khi mọi người kịp trả lời, anh ta đã chủ động bổ sung thêm, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Lâm Phong ngồi ở một bên sửng sốt, suýt nữa đánh rơi tách trà trong tay xuống đất.

Không khí đột nhiên bị đóng băng, không ai trong số những người ngồi xung quanh lên tiếng, ngoại trừ ngọn lửa đang cháy phản chiếu trên khuôn mặt của mọi người, không ngừng nhảy múa.

Hiển nhiên là anh ta đến đây vẫn ổn mà, người đàn ông đơn giản trước mặt này thế nào lại nói rằng gia đình Khúc Bố không chào đón anh ta chứ?

Thật là người kỳ lại "A Phổ à, cậu..."

Lâm Phong muốn lên tiếng, nhưng mới nói được mấy chữ thì Khúc Bố đã cắt ngang.

"Ha ha, cậu là khách từ phương xa đến, chúng tôi vui còn không kịp, làm sao có thể không chào đón chứt!"

Khúc Bố bật cười vui vẻ, chân thành đáp lại những gì A Phổ vừa nói.

Tiếng cười của Khúc Bố phá vỡ bầu không khí hơi kỳ lạ vừa rồi, không khí trở nên thoải mái hơn.

"A Phổ à, nào, nào, trà bơ trong tay cậu hết rồi, để anh rót thêm cho cậu tách nữa, trà bơ nhà anh làm là ngon lắm đấy!"

Khúc Bố nói xong thì đứng dậy, nhấc ấm trà đang bốc hơi nghi ngút trên bếp lên, mỉm cười nhìn A Phổ.

Ánh mắt của A Phổ cũng bình tĩnh nhìn Khúc Bố, hai người nhìn nhau, anh ta dường như muốn nhìn thấu khuôn mặt của Khúc Bố, muốn tìm kiếm câu trả lời mà anh ta muốn biết.

A Phổ vẫn bất động và dường như không nghe thấy những gì Khúc Bố nói.

"A Phổ à, cậu có muốn uống thêm một tách trà nữa không?"

Khúc Bố không hề tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười, giơ ấm trà lên hỏi lại.

Ánh mắt A Phổ lóe lên, anh ta gật đầu với Khúc Bố.

"Đương nhiên có, cảm ơn."

Trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn sự phức tạp khó tả, khi mở miệng định trả lời, cổ họng xen lẫn một giọng nói khàn khàn, như bị thứ gì đó chặn lại.
Bình Luận (0)
Comment