Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406: Ở Lại Ăn Tối

Chương 406: Ở lại ăn tối Chương 406: Ở lại ăn tốiChương 406: Ở lại ăn tối

Anh ta vừa dứt lời thì thả lỏng người, hơi đứng dậy, đưa tách trà cho Khúc Bố.

Khúc Bố rót đầy tách trà rỗng, Lâm Phong và Trác Tây Thứ Nhân ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Lâm Phong ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, bầu trời đã tối đen lúc nào không hay.

Bầu không khí ngột ngạt vừa rồi khiến anh ngồi yên không dám cử động, cổ anh lúc này cũng hơi cứng đờ.

Anh vươn vai và đứng dậy.

Anh chưa kịp lên tiếng thì Khúc Bố đã đứng lên xua tay ngăn anh lại.

"Lâm Phong và A Phổ tối nay ở lại nhà tôi ăn tối rồi hãy về."

"Vợ tôi đã chuẩn bị bữa tối rồi, hai người cứ coi đây như nhà của mình đi!"

Anh ta vừa nói vừa nhìn Lâm Phong nở nụ cười, sau đó nhìn A Phổ, vẻ mặt đầy chân thành, nếu không đồng ý thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

"Đúng đó, đúng đó, hai người đừng gò bò quát”.

Trác Tây Thứ Nhân ngồi ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, cũng lên tiếng nói giúp Khúc Bố.

Sự nhiệt tình của hai người đã được mọi người xung quanh biết đến, Lâm Phong biết hôm nay mình sẽ không thể từ chối nên quyết định vui vẻ chấp nhận.

Hơn nữa, A Phổ của tộc người Deng trước mặt anh ta thực sự khiến anh ta quan tâm.

Tộc người Deng là gì?

Tại sao A Phổ có vẻ như phản kháng việc người khác nói ra tên dân tộc của mình? Tại sao anh ta lại nói là mình không được chào đón?

Hàng loạt câu hỏi nảy ra trong đầu anh, khiến anh muốn tìm hiểu.

Hơn nữa, anh cũng dự định tham khảo ý kiến của Khúc Bố và Trác Tây Thứ Nhân để xem liệu họ có thể tìm ra câu trả lời cho bí ẩn về sự biến mất của Đông Trùng Hạ Thảo hay không.

Tuy nhiên, Thiến Thiến và Khương Y Thanh đang ở một mình trong nhà bạt.

"Ôi trời! Mình suýt nữa quên mất hai người họ!"

Lâm Phong chán nản võ trán, âm thầm tự trách mình.

"Khúc Bố, có lẽ tôi không thể nhận lời mời của anh được rồi."

"Con gái Thiến Thiến của tôi và mẹ của bé vẫn còn..."

Anh chưa kịp nói hết câu, Khúc Bố đã cười to ha ha.

"Lâm Phong, cậu yên tâm đi!"

"Vừa rồi vợ tôi đã ra ngoài đến nhà bạt của cậu rồi, con gái của cậu và mẹ của con bé sẽ có mặt trước mặt cậu ngay thôi!"

"Cậu cứ yên tâm ở đây chờ họ nhé!"

Anh ta nói xong thì cảm thấy đắc ý, nụ cười giản chỉ có ở khuôn mặt của người Tây Tạng.

"Còn cậu thì sao, A Phổ?"

"Tôi thấy không nên làm phiền anh Khúc Bố..."

Anh ta ngẩng đầu lên, cười thành thật, không đồng ý hay phản đối.

"Vậy cậu còn băn khoăn gì nữa chứ?”

"Không có cách nào giữ cậu ở lại chỗ này của tôi hay sao?"

Khúc Bố nhíu mày, tuy rằng trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng lại giả vờ tức giận. "Cậu là khách phương xa đến, nếu không ở lại ăn tối, điều đó còn tồi tệ hơn là giết chết tôi."

Anh ta tiếp tục nói thêm, một chuỗi từ ngữ bắn ra như cung tên.

"Vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh."

A Phổ cố nở một nụ cười, gật đầu đồng ý với Khúc Bố.

"Ha ha, vậy mới đúng chứ!"

Khúc Bố vui vẻ võ tay cười to, thậm chí còn vui hơn cả lúc đào được Đông Trùng Hạ Thảo.

"Trát Tây Thứ Nhân, nhanh lên, mang vò rượu lúc mạch chúng ta cất trong hâm ra đây!"

"Ha ha, tối nay cha sẽ cùng Lâm Phong và A Phổ uống không say không về!"

Anh ta chỉ vào hầm rượu của mình, rồi quay sang dặn dò Trát Tây Thứ Nhân, khuôn mặt đầy niềm tự hào và phấn khích không che giấu.

Ở Tây Tạng, có thể giữ khách ở lại là vinh dự rất cao.

Rượu lúa mạch là phần thưởng không thể thiếu để được hưởng vinh dự tối cao này.

"Vâng, con biết rồi!"

Trát Tây Thứ Nhân cũng rất vui vẻ, nhanh chóng trả lời rồi đi về phía căn hầm, ngôi nhà của anh ta dường như đã lâu không náo nhiệt như hôm nay.

Ngay sau đó, bên ngoài nhà bạt truyền đến vài tiếng cười giòn tan, Lâm Phong biết Thiến Thiến và Khương Y Thanh đã tới, anh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón hai người họ.

"Ba ba, ba ba, đúng là ba đang ở đây! Con nhớ ba lắm!"

Vừa đi đến cửa Thiến Thiến đã chay như bay tới, dang hai tay lao vào vòng tay của Lâm Phong. Lâm Phong ngồi xổm xuống ôm lấy Thiến Thiến đang cười khúc khích vào lòng.

"Nhóc con nghịch ngợm, con ở nhà có ngoan không, có chọc mẹ tức giận không đấy?"

Lâm Phong dùng ngón tay véo chóp mũi Thiến Thiến, cười hỏi.

"Thiến Thiến ngoan mà, con là bảo bối ngoan ngoãn của ba ba và mẹ mài"

Thiến Thiến bĩu môi nghịch ngợm nói, đồng thời xoay người, vươn bàn tay nhỏ nhắn chỉ về hướng Khương Y Thanh ở phía sau.

Cách đó không xa, Khương Y Thanh đang đi tới nhà bạt, môi mỉm cười như một đóa hoa vừa chớm nở.

"Mẹ ơi, con có nói dối ba ba không? Con có ngoan đúng không ạ?"

Thiến Thiến nắm tay Khương Y Thanh lắc lắc, giống như cô nhóc muốn được khen ngợi.

"Đương nhiên là Thiến Thiến ngoan rồi, sao có thể chọc mẹ tức giận cơ chứ? Mẹ rất thích cô bé đáng yêu của chúng ta!"

Khương Y Thanh bị cô nhóc chọc cười, chỉ có thể mỉm cười và đưa ra câu trả lời khẳng định.

"Ha ha hai công chúa vào nhanh lên!"

Lâm Phong đứng dậy, bế Thiến Thiến lên, đưa bàn tay còn lại với Khương Y Thanh.

"Tiểu Thanh, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào đi." Anh dịu dàng nói với cô.

Khương Y Thanh cắn môi, ngượng ngùng đưa tay ra, nắm lấy tay Lâm Phong.

"Vào nhanh đi! Tay em lạnh quá."

Lâm Phong cảm thấy đau lòng, vội vàng nắm tay đi vào trong lều.

Trong nhà bạt, ở giữa trải một tấm vải nỉ khổng lồ, bên trong đã bày sẵn những cái chén lớn nhỏ, đủ các đĩa thức ăn, vô cùng phong phú.

"Oa, mùi thơm quái"

Vừa bước vào, Thiến Thiến liên tách ra khỏi Lâm Phong, nhìn bữa tối thịnh soạn, hếch mũi lên hít một hơi thật mạnh.

"Ha ha, khách đều đến rồi, mau ngồi đi!"

Khúc Bố nóng lòng gọi mọi người tới.

"Lâm Phong và người anh em A Phổ, hai người ngồi vào chỗ trước đi!"

Anh ta kéo tay hai người, dẫn họ đến chỗ ngồi của khách.

"Hai vị là khách quý, mời ngồi trước!"

Theo phong tục Tây Tạng, thứ tự ngồi khi dùng bữa là khách trước rồi mới đến chủ, lớn nhất rồi đến nhỏ nhất, Lâm Phong và A Phổ không từ chối mà ngồi xuống trước.

Sau đó Thiến Thiến và Khương Y Thanh cũng ngồi sang một bên, sau đó là gia đình Khúc Bố ngồi xung quanh.

Cái miệng háu ăn của Thiến Thiến sớm đã thèm muốn chảy nước miếng rồi, cô nhóc tò mò nhìn đủ loại thức ăn khác nhau.

"Ba ba, thứ trông giống như que bột mỏng này là gì thế?"

"Món thịt này thơm ngon quá, còn cái bánh này nữa, sao trước giờ con chưa từng nhìn thấy vậy?"

Cô nhóc hỏi một loạt câu hỏi mà Lâm Phong không biết trả lời thế nào, đừng nói là Thiến Thiến, ngay cả anh cũng không biết mấy món ăn này là món gì.
Bình Luận (0)
Comment