Chương 407: Ba ba, con cũng muốn uống rượu lúa mạch
Chương 407: Ba ba, con cũng muốn uống rượu lúa mạchChương 407: Ba ba, con cũng muốn uống rượu lúa mạch
"Thiến Thiến, mấy chuyện con nói ba ba hoàn toàn không biết..."
Lâm Phong không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ, dang hai tay ra, cười ngượng ngùng.
Khương Y Thanh ở bên cạnh lè lưỡi sau khi nghe anh nói thế, có nín cười đến đỏ cả mặt.
Khúc Bố ngồi thẳng dậy, cầm vò rượu lúa mạch vùng cao lên.
"Tối nay tôi đã chuẩn bị rượu lúa mạch và sữa chua."
"Đàn ông uống rượu lúa mạch vùng cao, còn phụ nữ và trẻ em uống sữa chual"
Anh ta nói xong thì đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Phong và A Phổ.
"Hai vị khách, mời hai người nếm thử rượu lúa mạch do tôi tự ủ, nhất định sẽ khiến hai cậu mê mẩn ngay!"
Lâm Phong và A Phổ chưa kịp phản ứng thì ly rượu trước mặt đã được rót đầy rượu lúa mạch, mùi thơm của rượu tỏa ra, mùi thơm thoang thoảng của ngũ cốc lên men xộc vào mũi, lan tỏa toàn bộ nhà bạt.
"Ba ba, con cũng muốn uống rượu... rượu lúa mạch."
Thiến Thiến hít hít cái mũi, cũng đưa cái ly qua, vẻ mặt háo hức nhìn Khúc Bố.
"Ha ha...' Tất cả mọi người trong phòng đều bật cười.
Thiến Thiến bối rối, ôm chiếc ly rỗng không biết phải nói gì, cô nhóc chớp mắt nhìn Lâm Phong rồi lại nhìn Khương Y Thanh, đầy vẻ khó hiểu.
"Hóa ra công chúa nhỏ Thiến Thiến của chúng ta còn nhỏ như vậy đã yêu thích rượu lúa mạch vùng cao, thật tuyệt vời!"
Khúc Bố cố ý khen ngợi Thiến Thiến, làm ra vẻ thần bí. Điều này càng khiến Thiến Thiến bối rối hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì xấu hổ.
"Nhưng mà hôm nay chú chỉ có thể cho con uống sữa chua thôi, cháy đừng trách chú nhé!"
Khúc Bố vừa nói vừa cầm lọ sữa chua lên, đổ sữa chua vào ly rượu rỗng mà Thiến Thiến giơ lên.
Thiến Thiến ngửi mùi sữa chua, cô nhóc liếm môi, vẻ mặt mê mẩn.
"Được ạ, vậy tối nay cháu sẽ uống sữa chua."
Lại một tràng cười nữa vang lên, mọi người cười ngặt nghẽo.
Khúc Bố ngồi xuống, nâng ly rượu trong tay lên.
"Hoan nghênh các vị khách từ xa đến!"
"Tôi kính mọi người một ly, xin hãy nhận lấy sự kính trọng chân thành nhất của tôi!"
Anh ta nói xong nhúng đầu ngón áp út vào rượu lúa mạch, hất lên không trung rồi ngửa cổ uống hết cạn hết ly rượu.
Lâm Phong cũng làm theo, uống cạn ly rượu.
Ngay lập tức, một vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, theo sau là vị cay đặc trưng của rượu, sau khi nuốt vào có vị chua nhàn nhàn.
"Thật là một loại rượu hiếm!"
Lâm Phong thầm khen ngợi, một mùi rượu sảng khoái từ cổ họng lan ra toàn thân, toàn thân lập tức ấm lên, cảm giác vô cùng thoải mái.
Tuy anh thường không uống nhiều, nhưng rượu lúa mạch đã khiến anh có một sự hiểu biết mới về rượu, thứ mà anh hiếm khi uống.
Sau ba hiệp uống rượu, Lâm Phong không hề say mà càng ngày càng hưng phấn. Anh rót cho mình một ly rượu lúa mạch vùng cao, nâng ly lên nhìn A Phổ bên cạnh.
"A Phổ, ly này tôi kính anh!"
A Phổ lúc này đã hoàn toàn thoải mái, xem Lâm Phong và mọi người như những người bạn thực sự.
"Lâm Phong, nào, chúng ta uống một ly, gặp nhau là duyên phận, nhất định chúng ta có duyên phận đặc biệt!"
Anh ta vừa dứt lời đã cầm ly rượu lên uống một hơi, mặt không đổi sắc.
Lâm Phong sửng sốt, A Phổ trước mặt anh quả nhiên có tính cách thẳng thắn, bộc trực của người Tây Tạng, điều này khiến anh rất ấn tượng.
Đương nhiên mình không thể tụt lại phía sau, vì thế anh ngửa đầu uống cạn.
"Đúng rồi, tại sao hôm nay anh đột nhiên xuất hiện ở vùng núi cách chỗ tôi không xa thế?"
Sau khi đặt ly rượu xuống, Lâm Phong nói ra nghi ngờ của mình, trực tiếp hỏi anh ta.
A Phổ không trực tiếp trả lời, anh ta gắp một miếng thịt bò trước mặt, cho vào miệng, chậm rãi nhai.
"Tôi... tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."
Một lúc sau, anh ta nuốt miếng thịt trong miệng, bình tĩnh trả lời.
Tình cờ đi ngang qua? Lâm Phong dù nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho dù tình cờ đi ngang qua, làm sao anh ta có thể bắn phát súng đó đúng lúc, cứu được mình cơ chứ?
Câu trả lời này thực sự đáng ngờ.
Đương nhiên, Lâm Phong không thể tiếp tục hỏi. "Vậy lần này anh ra ngoài, là muốn đi đâu vậy?”
Lâm Phong thay đổi câu hỏi, gắp một miếng mì chiên giòn chuẩn bị nhét vào miệng.
"Chờ một chút, đây là món Bru, tốt nhất không nên cho trực tiếp vào miệng."
Mì ống trong tay anh còn chưa kịp đưa tới miệng thì đã bị A Phổ chặn lại.
"Loại mì ống chiên giòn này, tốt nhất nên ngâm trong sữa chua hoặc trà bơ trước khi ăn, nếu không miệng anh sẽ bị phồng rộp."
Vừa nói, anh ta còn bẻ một miếng Bru, ngâm vào sữa chua trước mặt một lúc rồi cho vào miệng.
“Thì ra món này tên là Bru."
Lâm Phong ngượng ngùng cười, gãi đầu của mình.
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, có vẻ như tôi vẫn còn là kẻ ngoại đạo với ẩm thực của Tây Tạng."
A Phổ mỉm cười gật đầu, rồi tiếp tục ăn một mình mà không nói chuyện.
Lâm Phong càng thêm bối rối, lẩm bẩm.
Anh biết A Phổ đang cố tình thay đổi chủ đề, né tránh câu hỏi vừa rồi của anh, anh đành từ bỏ không hỏi thêm câu nào nữa.
"Ây da, thịt bó dai quá."
Thiến Thiến ở bên cạnh bỗng nhiên kéo góc áo Lâm Phong.
"Ba ba, con muốn ăn rau, ngày nào cũng ăn thịt, con ngán lắm rồi."
Cô nhóc khẽ càu nhàu, nhai miếng thịt bò trong miệng, vẻ mặt rất khoa trương.
"Rau? Sao tự dưng con muốn ăn rau?"
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đồ ăn trên bàn.
Quả thực tối nay trên bàn không có món chay nào, anh cũng chẳng thể làm gì được.
Lâm Phong nhận ra dù không phải ở nhà của Khúc Bố, thì người dân Tây Tạng bình thường cũng không có nhiều cơ hội ăn rau.
Là một người chuyên trồng trọt, câu hỏi này khiến anh rất quan tâm và anh luôn muốn biết câu trả lời, hôm nay là thời điểm hoàn hảo để hỏi Khúc Bố.
"Khúc Bố, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, không biết có thích hợp không?"
Lâm Phong ngồi thẳng người lên, nhìn Khúc Bố ở đối diện, hỏi.
Khuôn mặt của Khúc Bố đã đỏ bừng vì say rượu.
Nghe Lâm Phong nói, anh ta đang cầm ly rượu trên tay, chưa kịp trả lời đã uống hết rượu trong ly.
"Đương nhiên, không thành vấn đề!"
"Có vấn đề gì... nếu cậu có vấn đề gì muốn hỏi thì cứ hỏi!"
Lâm Phong mỉm cười, nhìn Khúc Bố đang say khướt, đột nhiên cảm thấy đơn thuần và đáng yêu.
"Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao trên bàn ăn ở Tây Tạng lại có ít rau như vậy?"
Anh nhìn bàn thịt và mì chiên giòn trên bàn, nhún vai rồi mỉm cười hỏi.
"Ha ha, câu hỏi này thực ra rất dễ trả lời!"
Khúc Bố bật cười, đặt ly rượu xuống, sờ lên miệng, tựa như còn có điều gì muốn nói.
"Bởi vì người Tây Tạng chúng tôi chỉ thích ăn thịt, chúng tôi không thích rau chút nào!
Mọi người đều thích thú và lại phá lên cười.
"Cha à, cha say rồi."
Trác Tây Thứ Nhân lên tiếng, nhìn Khúc Bố đã hơi say rồi lắc đầu cười. "Lâm Phong, anh đừng nghe cha tôi nói bậy.' Anh ta quay đầu nhìn Lâm Phong, nhét một miếng thịt vào miệng, vui vẻ nhai.