Chương 408: Giao dịch thần bí
Chương 408: Giao dịch thần bíChương 408: Giao dịch thần bí
"Tuy chúng ta thích ăn thịt, nhưng chúng ta cũng rất thích rau dưa."
"Chẳng qua sản lượng rau dưa ở Tây Tạng rất thấp, vị không ngon giá cả lại cao, cho nên người thường rất khó mới có thể ăn rau dưa như lần trước."
Trát Tây Thứ Nhân giải thích, bất đắc dĩ cười khổ.
Nói xong không nói nữa, lại vùi đầu ăn thịt.
"Mụ mụ, thì ra của anh Trát Tây Thứ Nhân cũng thích ăn rau dưa như con."
Nghe xong, Thiến Thiến nhỏ giọng tiến đến bên lỗ tai của Khương Y Thanh cẩn thận nói, cứ như phát hiện ra bí mật gì lớn lắm.
Nói xong không quên nhìn quanh bốn phía, sợ bị những người khác nghe được.
"Không sai nha, cho nên ngươi xem, dáng dấp của anh Trát Tây Thứ Nhân ca ca vừa cao lại mạnh khoẻ."
"Thiến Thiến con sau này cũng sẽ thông minh lại đẹp giống anh ấy!"
Khương Y Thanh quay đầu nhìn Thiến Thiến, cũng giả vờ thần bí nhẹ giọng đáp lại, vẫn không quên giơ ngón tay cái lên, làm tư thế khen ngợi.
"Nào nào, chúng ta nâng chén nào!"
Lúc này Khúc Bố hứng thú ăn nhậu đang cao, lại giơ lên chén rượu trong tay, nhìn mọi người lớn tiếng nói.
"Ngày hôm nay chúng ta sum họp với nhau, chỉ mong chúng ta gặp nhau lâu dài. Đoàn kết mọi người lại, mong mọi người tiêu bệnh tránh tail"
Nói xong gã hát nghêu ngao, đầu lắc lắc.
Mọi người bị sự hăng hái của gã cảm hoá, dồn dập nâng chén.
"Đại ca Khúc Bố, em có giao dịch muốn làm cùng anh, không biết anh có hứng thú hay không?"
Lâm Phong thừa dịp bầu không khí hòa hợp, nâng chén lên nhìn Khúc Bố, đột nhiên lớn tiếng đề nghị.
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, đều hướng về phía Lâm Phong, tò mò nhìn anh.
Khúc Bố còn đang giơ chén rượu trong tay lên trời, nghe Lâm Phong nói cái gì "Giao dịch", không trực tiếp trả lời, mà uống một ngụm rượu.
"Lâm Phong huynh đệ, ở Tây Tạng chúng tôi, nếu như giữa bằng hữu có gì cần giúp một tay, cứ mở miệng!"
"Anh cũng không hiểu bàn bạc giao dịch gì cả, có gì cần, cậu cứ việc nói là được rồi!"
Nói xong gã bỏ chén rượu trong tay xuống, trừng con ngươi có chút đỏ, đột nhiên thu hồi khuôn mặt tươi cười mới vừa rồi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lâm Phong, khiến người ta thấy khó hiểu.
"Ba ba, ba uống say rồi!"
Trát Tây Thứ Nhân vội vã lên tiếng giảng hòa, lo lắng Khúc Bố nổi giận.
Khúc Bố có tính cách cảnh trực, dễ dàng nổi giận, nhất là say rượu, hơi không vui sẽ giận đến chuyện không hay, điểm này Trát Tây Thứ Nhân hiểu rõ nhất.
Ngày hôm nay ngay trước khách, hắn vẫn muốn nên cân nhắc tình hình chung.
"Ba không có uống say!
Khúc Bố khoác tay áo, loạng choạng nửa người trên, lại dường như có lẽ đã ngồi không vững, ngay cả nói chuyện cũng có chút mồm miệng không rõ.
Một khuôn mặt đen gầy gò, bởi vì say rượu, trông càng đen hơn.
"Lâm Phong là anh em tốt của anh, chuyện của em... chuyện của em cũng là chuyện anhl"
"Có giao dịch gì... cứ mau nói đi, anh nhất định đáp thành tâm nguyện của eml” Gã không để ý đến Trát Tây Thứ Nhân, chỉ nhìn chòng chọc Lâm Phong, lắc đầu tiếp tục nói.
Lâm Phong vẫn giữ vẻ mặt trấn tĩnh, cười đưa chén rượu trong tay tiến đến bên mép, ngước cổ nuốt xuống một ngụm.
"Khúc Bố, giao dịch giữa em với anh, anh không phải là người duy nhất được hưởng lợi..."
Anh để chén rượu xuống, cười nhạt nói, khóe môi nhếch lên vẻ thần bí.
"Em có thể vì mọi người trồng ra rau dưa vừa lớn lại ngon, hơn nữa bất kể là kích thước hay là sản lượng... đều gấp mấy lần thứ mọi người thấy được bây giời"
Lâm Phong không thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra mục đích, con mắt nhìn thẳng Khúc Bố, lộ ra vẻ thành khẩn, tự tin.
"Cái gì? Kích thước cùng sản lượng hơn gấp mấy lần? !"
Trát Tây Thứ Nhân cho rằng mình nghe lầm, không đợi mọi người phản ứng kịp, hắn đã lẩm bẩm hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
Khúc Bố vẫn ngẩn người tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, há to miệng nhìn Lâm Phong, một câu cũng không nói được.
"Ha ha... Lâm Phong, chuyện cười này của em, quả thật là rất thú vị!"
Gã đột nhiên toét miệng cười ha hả, khôi phục sự bình tĩnh, hai con mắt híp thành một đường.
"Người dân Tạng chúng ta ăn thịt cả đời, cũng chưa từng nghe chuyện trồng được loại rau dưa lớn hơn gấp mấy lần, anh đừng đùa em!"
Trên mặt của Lâm Phong vẫn treo nụ cười, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên một giọng nói truyên đến từ trong đám người yên tĩnh.
"Bác Khúc Bố, ba ba con không có lừa bác, điều ba ba nói đều là sự thật!"
Thì ra là Thiến Thiến, cô nhóc tự nhiên đứng lên, ngẩng đầu chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sốt ruột, đã đỏ bừng lên.
"Ha ha... Thiến Thiến sao con cũng giúp ba ba con trêu mọi người chứ?"
Khúc Bố lúc này đã ngửa tới ngửa lui, cười đến càng lớn tiếng lên.
Ngay cả Khương Y Thanh ở bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười, vội vã kéo cánh tay nhỏ bé của Thiến Thiến, định kéo vào lòng cô.
Thiến Thiến lại không chịu thôi, tránh thoát tay của Khương Y Thanh.
"Con đã từng nhìn thấy quả táo lớn to bằng ô mai, cà rốt to bằng dưa hấu do ba ba trồng ra rồi!"
"Con còn ăn nữa đó, vừa ngọt lại ngon, con thật không lừa mấy bác mấy chú màt"
Thiến Thiến không để ý đến những người lớn cười nhạo, cố gắng đứng thẳng người, một đôi tay nhỏ bé bắt chéo trên lưng, tức giận giải thích, trừng mắt nhìn mọi người.
"Khụ khụ...' Khúc Bố lúc này suýt chút nữa cười đến tắt hơi, dùng sức làm vài tiếng ho khan, nước mắt đều sắp nghẹn ra.
"Được được... Thiến Thiến, bác tin con được chưa? Ha ha..."
Gã đã cười đến mức không có sức hỏi tiếp, đành phải nói theo lời của cô, giơ tay lên làm một thủ thế đầu hàng.
Trát Tây Thứ Nhân cùng Lâm Phong cũng bị chọc cho cười liên tục, nhưng A Phổ vẫn ngồi yên lại chỉ cười nhạt, chỉ lo nhai đồ ăn, yên tĩnh hơn hẳn người khác.
"Ba ba, ba ba xem, làm sao bọn họ cũng không tin con?”
Thiến Thiến tức giận mặt càng đỏ hơn, không thể làm gì khác hơn là nhìn Lâm Phong mách, cái miệng nhỏ nhắn nhô lên cao hơn.
"Được rồi được rồi, Thiến Thiến, con yên tâm, ba ba sẽ để mọi người tin tưởng lời của con nói!" Lâm Phong khoác tay, vội vã vỗ về Thiến Thiến nói.
"Khúc Bố, nếu như em trồng ra rau dưa đầu có kích thước cùng sản lượng lớn gấp mấy lần cho mọi người, thì như thế nào?"
Anh quay đầu nhìn Khúc Bố, bình tĩnh nói, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhạt, thực sự làm cho người ta không cách nào tin nổi anh đang nói đùa.
Khúc Bố cũng đã tỉnh táo lại, dường như đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
"Lâm Phong, nếu quả như thật giống như lời cậu nói, vậy cậu... chính là đại cứu tinh của người dân Tạng chúng ta rồi!"
"Đừng nói cái gì giao dịch, dù là hiến bản thân anh cho cậu, anh cũng chấp nhận!"
Gã thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn Lâm Phong nghiêm túc trả lời, giọng điệu kiên định mạnh mẽ.
Dứt lời, ánh mắt của gã vẫn chưa hề rời khỏi mặt của Lâm Phong, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của Lâm Phong, tìm được tìm ra câu trả lời bí ẩn và hấp dẫn ẩn giấu đằng sau nó.
"Ha ha, Khúc Bố, lời của anh quá nặng nề rồi."