Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 409: Công Bố Đáp Án

Chương 409: Công bố đáp án Chương 409: Công bố đáp ánChương 409: Công bố đáp án

"Giao dịch mà em muốn, đối với anh mà nói, có thể dễ dàng thu được..."

Lâm Phong vội vàng cười khoác tay, giả vờ thần bí nói, cố ý tiết lộ.

Vừa nói bên bẻ một khối kế Bố Lỗ, bỏ vào trong miệng nhai, dường như đang nói cho Khúc Bố, điều anh muốn làm, chắc cũng đơn giản như ăn một miếng Bố Lỗ.

"Lâm Phong, đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh lên, rốt cuộc cậu cần anh làm gì?"

Khúc Bố đã cảm thấy hứng thú với điều này, sờ sờ môi vội vàng hỏi, trông còn sốt ruột hơn nhiều Lâm Phong.

"Đúng vậy đúng vậy, Lâm Phong cậu đừng giày vò chúng ta nữa, cậu rốt cuộc muốn chúng ta làm cái gì?"

Ở bên Trát Tây Thứ Nhân nghe vậy cũng như lọt vào trong sương mù, lúc này trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, hận không thể lập tức có thể ăn những trái cây to gấp mấy lần bình thương cho đỡ nghiện.

"Tôi có thể trồng cho mọi người giống rau dưa mà mọi người mong muốn."

"Mà tôi, muốn mọi người phối hợp với, tìm ra phương pháp trồng đông trùng hạ thảo..."

Lâm Phong nhìn Trát Tây Thứ Nhân, lại nhìn sang Khúc Bố, rốt cục nói ra nội dung giao dịch, giọng nói bình bình, không nhanh không chậm, nhưng chữ chữ kiên định mạnh mẽ.

"Cái... cái gì? Cậu vẫn kiên trì muốn trồng đông trùng hạ thảo? !"

Khúc Bố há to miệng, tròng mắt cũng sắp trợn lên.

Trước đó Trát Tây Thứ Nhân cùng Khúc Bố từng nghe Lâm Phong nói muốn trông đông trùng hạ thảo, nhưng lúc đó Khúc Bố đã nghiêm túc nói với anh, đông trùng hạ thảo áp không hề có biện pháp trông thủ công.

Gã cho rằng Lâm Phong sớm đã từ bỏ kế hoạch này, không ngờ Lâm Phong ngày hôm nay ở trước mặt mọi người, lại đưa ra ý tưởng hiệp trợ anh trồng đông trùng hạ thảo.

Hơn nữa, là lấy cái này làm giao dịch!

Khúc Bố có vô vàn cảm xúc, trong chốc lát cứng miệng, không biết phải trả lời làm sao.

Ở trong lòng người dân Tạng, tất cả thứ ăn dùng đều đến từ quà tặng thiên nhiên, không thể đòi hỏi quá nhiều, càng không thể vì tư tâm nổi lên lòng tham.

Cũng giống như những mục dân nuôi trâu ngựa dê, đông trùng hạ thảo có cách sinh tôn của chính mình, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc lớn hoặc nhỏ, đương nhiên có quy tắc của chúng nó.

Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân tin tưởng vững chắc số lượng trâu ngựa dê, được ban tặng theo ý muốn của thiên nhiên, số lượng đông trùng hạ thảo, cũng phải tuân theo thiên nhiên.

Nếu như can thiệp bằng sức người, thay đổi quy tắc, kết quả. . rất có thể sẽ phải chịu thiên nhiên trừng phạt nghiêm khắc.

"Lâm Phong, cái này... anh không có biện pháp đáp ứng yêu cầu của cậu!"

Sắc mặt của Khúc Bố đột nhiên cứng đờ, gã lập tức trâm xuống, cắn răng nặng nề nói lời từ chối, sau đó quay đầu nhìn về phía bên ngoài nhà bạt.

Không khí đột nhiên căng thẳng, mọi người im lặng không nói gì, trong nhà bạt bắt đầu tràn ngập bầu không khí khó xử.

"Lâm Phong, chuyện trông đông trùng hạ thảo, tôi thấy cậu nên..."

Trát Tây Thứ Nhân biết tính khí của Khúc Bố, vì vậy vội vã tiếp lời, nặn ra một nụ cười, nhìn Lâm Phong chậm rãi nói. "Tổ tiên của chúng ta chỉ dạy chúng ta như thế nào đào đông trùng hạ thảo, cho tới bây giờ cũng không còn giáo hội chúng ta làm sao trồng..."

Y tiếp tục giải thích, nói không tự chủ gãi đầu, có vẻ không được tự nhiên, đành phải hướng về phía Lâm Phong cười khổ.

Lời còn chưa nói hết, Khúc Bố đột nhiên quay mặt lại, chậm rãi đứng lên, trên mặt vẫn u ám, chỉ cắn chặt hàm răng.

Ở bên cạnh Khương Y Thanh bị bầu không khí đột nhiên thay đổi này hoảng sợ hơi mất tự nhiên, ngay cả cô cũng cảm nhận được bầu không khí thay đổi.

Cô lặng lẽ kéo tay áo của Lâm Phong, còn liên tục nháy mắt với anh.

Lâm Phong hiểu ý, vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu với Khương Y Thanh, vỗ vỗ mu bàn tay của cô cười cười.

"Nhiệt Y, Zhuomazhesi trong nồi sắp xong chưa?”

"Thời gian không còn sớm, mau lấy ra cho mọi người ăn."

Khúc Bố đột nhiên mở miệng nói, chỉ chỉ cái nồi đang chưng trên lò lửa ở bên cạnh, hướng về phía Nhiệt Y nói, giọng nói trâm thấp.

Nói xong lại ngồi xuống, tự nhiên rót một chén Chang.

"Zhuomazhesi" là một loại thực phẩm được gọi là cơm nhân sâm ở vùng Tây Tạng, ngụ ý cát tường như ý.

Nhưng ở nhà Khúc Bố, cơm nhân sâm là món ăn cuối cùng lúc liên hoan, ăn xong chính là lúc mọi người rời đi.

Khúc Bố nói lấy ra Zhuomazhesi cho mọi người dùng, thật ra có ý khéo léo tiễn khách.

"Khúc Bố, anh làm gì vậy!"

Nhiệt Y không nhìn nổi, khom người đi qua, đoạt lấy rồi chén rượu trong tay của gã. "Zhuomazhesi vẫn còn đang chưng, đợi lát nữa ăn, anh gấp gáp cái gì chứ!"

"Em xem anh có phải uống hơi nhiều rượu hay không, khách còn chưa uống đủ, rượu đã bị mình anh uống hết!"

Bà vừa lải nhải oán giận, vừa cầm bình rượu lên, nghiêng người rót rượu Chang cho Lâm Phong cùng A Phổ.

"Lâm Phong cùng người anh em A Phổ, xin đừng khách sáo, cứ coi nơi này như nhà mình nhé!"

"Lão già Khúc Bố kia tính khí cứng nhắc, có chuyện gì cứ từ từ nói, không cần gấp..."

Lâm Phong hướng về phía Nhiệt Y gật đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười, cũng không để ý sự khác thường của Khúc Bố ở trong lòng.

Thực ra anh sớm có chuẩn bị, đã dự liệu được phản ứng của Khúc Bố.

Nhưng dù thế nào, ngày hôm nay anh phải nói ra kế hoạch này, nếu không... đợi trở về Thượng Hải, e rằng sẽ rất khó có cơ hội.

"Nhiệt Y, xin đừng khách sáo, Chang của nhà chị quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là ngàn chén không say!"

Lâm Phong cười trêu ghẹo nói, bưng chén rượu lên, để trước ngực, cung kính nhìn vê phía Khúc Bố.

"Khúc Bố, chén rượu này em mời bác, em uống trước rồi nói!"

Vừa dứt lời, rượu trong tay đã vào trong bụng, dứt khoát.

Lúc để chén rượu xuống, Lâm Phong lơ đãng liếc nhìn A Phổ đang ngồi bên cạnh.

Lúc này A Phổ vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nhai thịt trong miệng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào khăn trải bàn, như đang suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không để ý đến mọi chuyện vừa xảy ra. "Thật là một người kỳ quái..."

Anh thầm nói.

Nhưng lúc này Lâm Phong cũng không có tâm tư để ý tới A Phổ, chỉ tập trung nhìn Khúc Bố, nở nụ cười yếu ớt, vẻ mặt kiên nghị.

Lúc này sắc mặt của Khúc Bố dịu đi một chút, không còn tức giận như vừa nãy, dường như thoải mái hơn không ít.

"Lâm Phong, giao dịch cậu mới vừa nói, thật không có nói đùa chứ?”

Gã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lâm Phong, bình tĩnh hỏi, giọng ôn hòa không ít.

"Nhiệt Y, nhanh rót cho anh chén Chang nữa!"

Nói xong gã nhìn về phía Nhiệt Y, nhìn về phía chén rượu vừa rồi bị cướp đi hồi nãy.

"Được rồi, lúc này mới là Khúc Bố của chúng ta!"

"Có lời gì cứ từ từ nói nha, đừng uống rượu là lại nổi điên."

Nhiệt Y hiểu ý, nở nụ cười, đứng lên đặt chén rượu bỏ vào trước mặt của Khúc Bố, rót đầy rượu.

Khúc Bố bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Phong thấy thế, tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống.

Anh biết, đề nghị giao dịch vừa rồi, đối với Khúc Bố có mê hoặc không thể cưỡng.

"Không sai, em có lòng tin trăm phần trăm, trông cho mọi người hạt giống rau lớn hơn gấp mấy lần bình thường!"

"Tối đa một tháng, em có thể giao hạt giống vào tay mọi người!"
Bình Luận (0)
Comment