Chương 410: Đạt thành nhận thức chung
Chương 410: Đạt thành nhận thức chungChương 410: Đạt thành nhận thức chung
Lâm Phong thừa dịp đang vào đề, nói ra thời gian sản xuất hạt giống, điều này càng tăng thêm lợi thế thương lượng của anh.
Trước khi tới, anh cũng đã tính toán kỹ thời gian.
Theo quy luật thời gian, thời gian trong không gian nhanh hơn nhiều so với ngoài không gian, quả thật mỗi tháng có thể gieo trồng những hạt giống rau mới.
"Cái gì? Một tháng? !"
Khúc Bố kinh hãi đến mức cằm suýt rớt trên mặt đất, gã ưỡn vai lên, lặp lại câu hỏi.
"Ha ha, cậu cho là nuôi dê con hả, một tháng làm sao có thể trồng ra hạt giống rau dưa mới được!"
Gã đột nhiên cười ha hả cứ như bị cù lét, lắc lắc đầu.
"Đúng vậy đúng vậy, Lâm Phong, cậu mới đến Tây Tạng không lâu, lời khoe khoang khoác lác này, cũng không thể nói lung tung."
Trát Tây Thứ Nhân sợ Lâm Phong nói mạnh miệng không thu nổi, vội vã đỡ lời, tốt bụng nhắc nhở.
"Khúc Bố, tuy em không phải người tộc Tạng, nhưng lời nói của em, nặng sánh băng tuyết như người Tạng các anh, tuyệt không sai lời."
"Một tháng sau, bảo đảm trong đất các anh có thể trồng ra hạt giống rau quả to gấp mấy bình thường!"
Lâm Phong không tiếp tục giải thích, chỉ nhấn mạnh như định chặt sắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị, thực sự làm cho người ở chỗ này không thể nào tiếp tục nghỉ vấn.
"Chúng ta đây một lời đã định!" Anh còn chưa nói hết câu, Khúc Bố đã lớn tiếng cười nói.
"Nhiệt Y, Trác Mã Triết Ti xong chưa, nhanh đi bưng cho mọi người thưởng thức!"
Ông quay đầu bảo Nhiệt Y, tâm trạng thật tốt.
Mấy phút sau, trong bát trước mặt ai nấy đều bốc hơi nóng của cơm nhân sâm quả, trong lúc nhất thời mùi cơm thơm bay khắp nơi, tràn ngập ở mỗi một góc nhà bạt, còn pha lẫn mùi trái cây nhàn nhạt.
"Mọi người không cần khách khí, Trác Mã Triết Ti là món chính người Tạng chúng ta chiêu đãi khách, tượng trưng cát tường như ý!"
Khúc Bố nhìn mọi người hưng phấn giới thiệu, gương mặt tự hào.
"Mụ mụ, thì ra nơi này cũng có cơm nhai”
"Oa, thật là rất thơm, con đã lâu lắm chưa ăn cơm rồi..."
Thiến Thiến đã sớm thèm ăn đến chảy dãi, nhìn ngắm cơm nhân sâm trước mắt, lại xoay người nhìn Khương Y Thanh, vung lên cái mũi nhỏ hít hà say sưa.
"Con mèo nhỏ ham ăn, xem ra con thật sự đã ăn thịt đến ngán rồi nha."
Khương Y Thanh nhéo nhéo chóp mũi của Thiến Thiến, dùng cái muôi múc một muôi cơm, đưa đến bên miệng của Thiến Thiến.
"Mau nếm thử xem thế nào, xem so với cơm của ba ba con nào, cái nào ăn ngon hơn."
Thiến Thiến vẻ mặt hưởng thụ há to miệng, há miệng nuốt muôi cơm vào trong miệng, nhai ngồm ngoàm.
"Oa, rất ngọt..."
Còn chưa kịp nuốt xuống, Thiến Thiến dã lớn tiếng khen ngờ, quai hàm phồng lên.
Lâm Phong thấy thế, cũng học theo con gái, múc một muôi cơm đưa tới trước mặt của Khương Y Thanh.
"Nào Tiểu Thanh, em cũng nếm cơm nhân sâm có mùi vị thế nào."
"Xem xem Thiến Thiến có phải đang nói xạo hay không."
Anh cố ý trêu ghẹo, cười toét miệng, lòng tràn đây mong đợi nhìn Khương Y Thanh.
"Chán ghét, em đâu phải là con nít..."
Cô đột nhiên mắc cỡ đỏ bừng mặt, liếc liếc những người khác, lại cúi thấp đầu, dự định không để ý tới Lâm Phong.
"Em trong lòng anh, không phải là một cô bé đáng yêu sao?"
Lâm Phong không bỏ qua, tay cầm muỗng dừng ở không trung, không tính buông tha, híp mắt xấu xa nhìn Khương Y Thanh.
"Lâm Phong này, lại đang mới bày trò gì vậy...
Khương Y Thanh thâm nhủ, cắn chặt môi, lại không có biện pháp nào làm gì anh.
Cô cảm thấy dường như có người đang nhìn về hướng hai người, khuôn mặt mắc cỡ đỏ hơn, đành phải nhẹ nhàng há miệng ra, nuốt cơm vào trong miệng.
"Vậy mới ngoan..."
Lâm Phong không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, còn cố ý nói thêm câu.
Khương Y Thanh lúc này đã xấu hổ không dám ngẩng đầu, hận không thể cấu mạnh vào đùi của Lâm Phong một cái.
"Ủa? A Phổ đâu..."
Lâm Phong đang chuẩn bị lại cùng Khương Y Thanh cho mọi người ăn cơm chó, đột nhiên nhận ra A Phổ vừa rồi vẫn ngồi ở cách đó không xa không thấy đâu nữa. "À, chẳng lẽ là không chịu nổi ta cùng Tiểu Thanh phát cơm chó, nên mới cố ý tránh xa đó chứ !!
Anh nhìn xung quanh, không có phát hiện hình bóng của A Phổ, ngầm cười khổ nói.
Mười phút sau, sau khi tất cả mọi người đã cơm no rượu say, sắc trời đã tối hẳn.
Lâm Phong nhìn đồng hồ đeo tay, đã 9 giờ tối rồi.
Thiến Thiến đã không còn mở mắt nổi, cô nhóc đã nằm ở trong lòng của Khương Y Thanh ngủ gật.
"Khúc Bố, giờ không còn sớm nữa, em thấy tối nay là thời điểm nói tạm biệt!"
Lâm Phong đứng lên, chủ động đề nghị, xoa xoa dầu mỡ dính đây quần áo miệng.
Khúc Bố đã xỉn nặng, mặt đỏ loạng quạng đứng lên, đi tới bên người Lâm Phong.
"Ừ... đêm nay tôi rất vui khi cậu có thể tới nhà của tôi làm khách, tôi rất lâu không... không vui vẻ giống như đêm hôm nay!"
"Lát nữa... tôi bảo Trát Tây Thứ Nhân tiễn ba người về nhài"
Ông nói, vỗ vỗ bả vai của Lâm Phong, đầy thâm ý.
"Cám ơn các anh khoản đãi, cả nhà chúng ta đều vô cùng hài lòng!"
Lâm Phong đưa tay phải ra, cầm tay của Khúc Bố.
Lúc này A Phổ đang từ bên ngoài nhà bạt tiến vào, thời gian vừa chuẩn, không sớm không muộn.
"Nào nào, A Phổ, vừa rồi con đi đâu vậy!"
Khúc Bố nhìn thấy A Phổ, dường như lại càng thêm vui vẻ, ông đưa tay kéo hắn lại. A Phổ cười bí ẩn gật đầu với hai người, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, khiến người ta không đoán ra được cảm xúc.
"A Phổ, tôi và người nhà đi về trước!"
"Hữu duyên, chúng ta nhất định còn có thể tái kiến!"
Lâm Phong xoay người lại, cười đưa tay phải ra.
A Phổ lúc này khóe miệng mới hơi nhếch lên, cầm chặt tay của Lâm Phong, hướng về phía Lâm Phong gật đầu.
"Tạm biệt, Lâm Phong, chúng ta... nhất định còn có thể gặp lại!"
Hắn nhấn mạnh, chăm chú nhìn mắt của Lâm Phong, nắm tay càng thêm dùng sức, cứ như rất sợ Lâm Phong chạy trốn.
Lâm Phong bị nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, rút tay lại.
Nửa giờ sau, Trát Tây Thứ Nhân an toàn tiễn mấy người Lâm Phong về tới nhà bạt.
Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, Trát Tây Thứ Nhân tạm biệt mấy người, bước đi loạng choạng đi về phía nhà mình trong bóng tối.
Buổi tối ở Tây Tạng cực kỳ rét lạnh, vừa về đến nhà, Lâm Phong không chân chừ, vội vã lấy ra rơm củi, đốt lò đất.
Lúc này Thiến Thiến đã ngủ, Khương Y Thanh đã đắp chăn cho cô nhóc, ngồi im bên cạnh lò lửa, bên cạnh Lâm Phong.
"Tiểu Thanh, em có mệt không?”
Lâm Phong mới vừa đốt lửa, vẻ mặt dính đầy tro đen nhìn Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh bị dáng vẻ của anh chọc cho cười khẽ.
"Đồ ngốc, anh xem dáng vẻ hiện giờ của anh đi, giống như một con mèo mướp...' Lâm Phong nghe vậy mới nhận ra tình hình, bật cười, chuẩn bị đứng dậy đi rửa mặt.
"Được rồi được rồi, trước khoan rửa, không phải anh vẫn còn đang nấu nước sao."
Khương Y Thanh đưa tay kéo Lâm Phong về tới trên ghế.
"Tuân mệnh!" Lâm Phong ngoan ngoãn ngồi xuống, hướng về phía cô chào một cái, trông càng thêm dễ thương.
"Suyt..."
Khương Y Thanh làm một thủ thế "Suyt', nhìn Thiến Thiến đang ngủ say.