Chương 411: Có phải là anh đã quá ích kỷ rồi không?
Chương 411: Có phải là anh đã quá ích kỷ rồi không?Chương 411: Có phải là anh đã quá ích kỷ rồi không?
Lâm Phong hiểu ý, cũng học làm ra động tác 'suyt", chọc cho Khương Y Thanh nghẹn đỏ cả mặt.
Một lúc sau, sắc mặt Khương Y Thanh mới khôi phục trở lại bình thường.
"Lâm Phong, anh mua vé máy bay ngày mai bay về Thượng Hải chưa?"
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, một mặt nghiêm túc nhìn Lâm Phong hỏi.
"Vé máy bay?'Vé máy bay gì cơ?”
Lâm Phong cố ý bày ra vẻ mặt ngây ngô nhìn Khương Y Thanh, chớp chớp mắt.
Khương Y Thanh mở to hai mắt, khó mà tin được nghiêng đầu sang một bên, lông mày bắt đầu nhăn đến cùng một chỗ, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Phong không nói gì.
Lâm Phong cũng học theo, lệch qua đầu, trừng mắt, cả mặt vô tội nhìn lại cô.
Anh sẽ không phải là quên thật đó chứ?"
Vành mắt Khương Y Thanh bỗng trở nên có chút phiếm hồng, cuối cùng đè thấp tiếng nói mở miệng, tựa hồ như hết sức tủi thân, ấm ức.
Lâm Phong giả bộ không để ý đến cô, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, thân thần bí bí lục lọi thứ gì đó ở trong túi áo khoác.
Đột nhiên, anh bỗng xoay người lại, toét miệng cười "hắc hắc".
"Em xem đây là cái gì?"
Lâm Phong lắc lắc mấy tấm vé máy bay trong tay, hé miệng cười đến càng đắc Ý.
Khương Y Thanh thấy vậy thì bật cười, vươn tay ra, hung hăng nhéo mạnh vào đùi Lâm Phong một cái. "AI...
Lâm Phong đau đến nhăn cả mặt, nhưng lại tận lực đè thấp giọng lại, chịu đựng không có kêu lên.
"Em nỡ đánh anh thật đấy à? Thật sự không thấy đau lòng anh chút nào sao?"
Anh giả bộ trách cứ, cúi đầu dùng sức vuốt chỗ vừa rồi mới bị nhéo mạnh.
"Hừ! Cái vừa rồi là phần thưởng cho việc anh nhất quyết đút cho em ăn ở nhà bác Qubu."
Khương Y Thanh cảm thấy bản thân như người chiến thắng, không khỏi đắc ý.
"Còn lần này, mới là phần thưởng cho việc anh lừa em ban nãy!"
Nói rôi Khương Y Thanh lại dùng hết sức nhéo thêm một cái nữa vào chân còn lại của Lâm Phong.
Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng, một cơn đau thấu tận tim gan từ trên chân còn lại truyền đến.
"AI...
Lại một tiếng hét giấu trong cổ họng truyền đến, vừa ngột ngạt lại hết sức thống khổ.
Lâm Phong đau đến nắm chặt hai tay, nhe răng nhếch miệng nhìn Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh khoanh hai tay trước ngực, hả hê nhìn Lâm Phong, cười đến hai môi run rẩy.
"Lâm Phong, còn muốn thêm cái nữa không?"
Cô cắn răng giả vờ tàn nhẫn, giơ tay làm động tác " nhéo ", tiếp tục hỏi.
"Không muốn, không muốn, từ nay về sau anh sẽ không trêu đùa em như thế nữal" Lâm Phong lắc đầu như trống bỏi, vội vàng trả lời lại.
Nói xong giơ tay phải lên, làm động tác xin thề xin hứa xin bảo đảm, kìm nén đau đớn, bắt đầu chững chạc đàng hoàng.
"Thế còn tạm được..."
Khương Y Thanh thu tay vê, quệt miệng, như một nàng công chúa vừa đánh bại quái thú.
Cầm lấy vé máy bay trên tay Lâm Phong xong, Khương Y Thanh nghẹn đến đỏ cả mặt để không bật cười.
Đột nhiên một trận âm thanh "ùng ục ... ùng ục" truyền tới, làm hai người lấy lại tinh thần.
"Nước sôi, để anh đi tắm rửa trước."
Lâm Phong chỉ vào ấm nước trên lò lửa, hậm hực nói, vẫn không quên làm cái mặt quỷ.
Khương Y Thanh nhẹ gật đầu, ngáp một cái, trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi.
"Có muốn đi ... tắm rửa cùng nhau không?"
Vừa nhấc ấm nước lên, cánh tay Lâm Phong ngừng ở giữa không trung, cười xấu xa hỏi một câu, dùng cằm chỉ về phía phòng vệ sinh.
"Anh! Có phải là anh muốn thêm ăn thêm một cái nhéo nữa không?!"
Khương Y Thanh nghiêng đầu, hung hăng trợn mắt lườm Lâm Phong.
Vừa rồi cô còn chưa ngáp xong, lại bị lời nói của Lâm Phong nén trở lại, làm hai mắt trừng vừa lớn vừa tròn.
"Anh chỉ hỏi tí thôi ... Sao em cứ hung dữ với anh như vậy..."
Lâm Phong giả bộ ấm ức, nhẹ giọng lầm bầm, tiu nghỉu bỏ cuộc, xách ấm nước rời đi. Mười phút sau, hai người lại vai sát bên vai, tựa ở bên cạnh lò lửa.
"Tiểu Thanh, em thật sự không mệt sao... ."
Lâm Phong nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Khương Y Thanh, để đầu cô tựa vào trên vai mình.
Mùi thơm của tóc tiến thẳng vào trong mũi Lâm Phong, khiến lòng anh tức khắc mềm nhũn ra.
Lâm Phong không nhịn được nghiêng mặt đi, áp mặt vào tóc, dùng sức hít hà.
“Anh làm gì vậy...'
Khương Y Thanh nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, giật mình nhìn Lâm Phong.
"Đáng ghét, trên tóc có gì đâu mà ngửi, đúng là đồ biến thái... “
Cô cau mày tỏ vẻ kỳ quái, không biết Lâm Phong đang ra sức ngửi cái gì.
"Được rồi, được rồi, anh không ngửi nữa."
Lâm Phong đành phải cười hì hì, kéo Khương Y Thanh lại.
Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu, lại nôn ra ngoài, toàn thân xụi lơ tựa vào vai Lâm Phong.
Nhìn sang Thiến Thiến đang ngủ say, một cảm giác an toàn không thể giải thích được dâng lên trong cơ thể, khiến cô vô cùng an tâm.
"Tiểu Thanh, anh có chuyện muốn ... thương lượng ... với em..."
Lâm Phong nhẹ nhàng nói, dùng sức nắm thật chặt lấy bả vai Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh như đang hưởng thụ giờ phút an bình này, không có lập tức trả lời lại.
Cả hai đều trở nên im lặng, trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng nói chuyện, ngoại trừ tiếng kêu lách tách trong lò lửa nhà bạt, không gian cực kỳ yên tĩnh.
"Nói đi, anh muốn thương lượng với em chuyện gì..." Khương Y Thanh phá vỡ yên tĩnh, nhẹ giọng mở miệng hỏi, nhắm mắt lại thả lỏng.
Tiếp tục đột nhiên rơi vào trong im lặng, Lâm Phong tựa hồ có chút do dự, không biết làm sao mở miệng.
" Ừm... Ngày mai, em có thể dẫn Thiến Thiến đi về Thượng Hải trước được không .....
Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói, rõ ràng là thiếu tự tin, nhưng lại cố gắng giả vờ bình tĩnh.
"Anh chỉ đề nghị thế thôi, không có chuyện gì đâu, em có thể không đồng ý!"
Không đợi Khương Y Thanh mở miệng, Lâm Phong vội vàng bổ sung thêm, cố ý đề cao tiếng nói.
Một lúc sau, Khương Y Thanh nhẹ nhàng lách ra khỏi cánh tay Lâm Phong, ngồi thẳng người, quay lại nhìn anh.
"Lâm Phong, ý anh là, để em mang Thiến Thiến quay trở lại Thượng Hải trước?"
Cô lo lắng hỏi, trong mắt hiện lên vẻ lo âu, trong giọng nói tựa hồ có chút run rẩy.
Lâm Phong nhìn sắc mặt Khương Y Thanh, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng, trong lòng dâng lên một cảm giác trách nhiệm mãnh liệt, khiến trái tim anh đau đớn không thôi.
"Có ... có phải là anh đã ích kỷ quá rồi không?"
Anh ảo não nói, thật hối hận về câu vừa mới nói ra, hận không thể quay ngược lại thời gian, thu hồi lại lời nói của mình.
"Thật xin lỗi, cho anh rút lại lời nói vừa rồi nhé, anh không đành lòng để em và Thiến Thiến một mình trở vê Thượng Hải!"
Không đợi Khương Y Thanh mở miệng, Lâm Phong vội vàng đổi ý nói, chém đỉnh chặt sắt nhìn Khương Y Thanh.
Nói xong Lâm Phong lại khoác tay lên trên vai Khương Y Thanh, một mặt đau lòng.
"Lâm Phong, anh thế này là sao vậy... .. ?"
Khương Y Thanh bị lời nói của Lâm Phong làm cho bối rối, không biết Lâm Phong đến cùng là muốn làm gì.
"Nếu như anh thật sự có việc cần làm, cần ở lại Tây Tạng, em có thể dẫn Thiến Thiến về trước... ."
Khương Y Thanh hơi cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt không còn lo âu vừa nãy nữa, kiên định không ít.
Thật ra lúc ở nhà Qubu cô đã lờ mờ đoán ra được, lần này Lâm Phong chắc chắn đã quyết định ở lại Tây Tạng một thời gian.
Giao dịch của anh với Qubu chỉ có thể được hoàn thành ở Tây Tạng.