Chương 412: Ai sẽ là người chăm sóc Thiến Thiến đây?
Chương 412: Ai sẽ là người chăm sóc Thiến Thiến đây?Chương 412: Ai sẽ là người chăm sóc Thiến Thiến đây?
Trông đông trùng hạ thảo là kế hoạch đã ấp ủ từ lâu của Lâm Phong, Khương Y Thanh biết rất rõ rằng nếu lân này không đạt được mục đích, Lâm Phong sẽ không rời khỏi Tây Tạng trong nỗi tuyệt vọng như vậy.
Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh trước mặt, càng thêm đau lòng.
Người con gái này, thật sự là hiểu chuyện đến mức khiến cho người đau lòng... .
Một nỗi buồn không tên dâng lên, xen lẫn cảm động, khiến hốc mắt Lâm Phong có chút ướt át.
"Có điều, anh phải thuyết phục Thiến Thiến..."
"Em lo rằng con bé, không đồng ý rời xa khỏi anh... ."
Không đợi Lâm Phong mở miệng, Khương Y Thanh nói thêm, khe khẽ thở dài.
Thiến Thiến ......
Lại là cảm giác đau lòng, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim Lâm Phong, vô cùng đau đớn.
Làm một ông bố đơn thân đã gian khổ, làm con gái của một ông bố đơn thân còn cực khổ hơn.
Thiến Thiến đã lớn lên trong vòng tay của anh ngay từ khi lọt lòng, chưa hề rời xa khỏi anh một lần.
Từ nhỏ Thiến Thiến đã thiếu khuyết tình thương của mẹ, nếu như lại thiếu thốn đi tình yêu từ anh nữa, nhất định sẽ là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Lâm Phong sững người, ánh mắt đột nhiên ảm đạm.
"Tiểu Thanh, em thật sự ... Cam tâm tình nguyện dẫn Thiến Thiến trở về trước sao?" Anh nhìn Khương Y Thanh, lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa, muốn lấy được đáp án khẳng định, nhưng cũng sợ nhận được câu trả lời khẳng định.
"Ừm, em tình nguyện mài"
Khương Y Thanh không chút do dự, dùng sức nhẹ gật đầu trực tiếp đồng ý, gọn gàng mà linh hoạt.
"Em đã nói, em và Thiến Thiến sẽ luôn ủng hộ sự nghiệp của anh."
Cô tiếp tục bổ sung, trong ánh mắt đã không còn chút chần chừ nào.
Lâm Phong nhìn chăm chăm gương mặt Khương Y Thanh, cái mũi chua chua, suýt chút nữa rơi nước mắt.
"Tiểu Thanh, cám ơn em...
Nói rồi, anh đột nhiên giang hai cánh tay, nghiêng người về phía trước ôm chặt Khương Y Thanh vào lòng.
Khương Y Thanh không kịp phản ứng, đã bị hai cánh tay hữu lực của Lâm Phong bao vây lại, nửa người trên nặng nề tựa ở trong ngực anh, cả khuôn mặt đều dán tại trên ngực.
Cũng may lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau, chứ nếu đổi lại là đứng, khẳng định khí lực sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Lâm Phong, anh ... đừng làm như vậy... .'
Hô hấp Khương Y Thanh trở nên nặng nề, dùng toàn bộ sức lực toàn thân để thoát ra khỏi cánh tay Lâm Phong.
Nhưng lại không thể cử động được, Lâm Phong lại càng dùng thêm sức.
"Đừng nhúc nhích!" Lâm Phong giống như ra mệnh lệnh, thô bạo phân phó.
Nói xong lại đưa tay ra chạm vào đầu Khương Y Thanh, ấn chặt vào lồng ngực mình.
"Ughl Em không thể cử động được!" "Argh, cái tên Lâm Phong đáng ghét này, anh lại làm khùng làm điên gì thế?"
Khương Y Thanh thâm mắng trong đầu, cố gắng đùng cả hai bàn tay để đẩy Lâm Phong ra thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Không biết là do bị ôm quá chặt hay do giãy đến quá mệt mỏi, Khương Y Thanh thở hổn hển, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Lâm Phong không nói một lời, ngược lại yên tâm thoải mái hưởng thụ "khoảnh khắc thân mật" này.
Đột nhiên, Khương Y Thanh ngừng cử động, giống như là từ bỏ giấy giụa, không lộn xộn nữa.
Cô ghé toàn bộ thân thể vào trong ngực Lâm Phong, mềm nhữn ra.
Lúc này Lâm Phong mới buông lỏng cánh tay ra.
Hai người đều không nói gì, cả thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy được tiếng thở nặng nề của Khương Y Thanh, cùng bờ vai chuyển động lên xuống theo hô hấp.
Mấy giây sau, Khương Y Thanh khôi phục thể lực, cố gắng thẳng người, chuẩn bị thoát ra một lần nữa.
Lần này Lâm Phong không dùng sức nữa, nhẹ nhàng mở rộng vòng tay.
Khương Y Thanh cứ như vậy mà "trốn thoát" đi, chậm rãi lùi người ra sau, ngồi thẳng người, hô hấp cũng dần bình tĩnh lại.
Cô đỏ mặt, liếc nhìn Lâm Phong, lại cúi đầu xuống, như thể không dám nhìn anh.
Hai cánh tay nhẹ nhàng rủ xuống trên chân, mái tóc dài xõa xuống vai cả hai bên như dòng thác đen, trông rất đáng yêu.
Lâm Phong thấy vậy ngây ngẩn cả người, ánh mắt một khắc cũng không rời đi được. Anh nhẹ nhàng hít hà một hơi, mùi thơm quyến rũ của tóc truyền đến, làm anh không nhịn được mà nhắm mắt hưởng thụ.
"Thì ra ngửi thấy mùi hương trên tóc cũng sẽ nghiện ...".
Lâm Phong nghĩ thâm trong lòng, chậm rãi ghé mặt về phía Khương Y Thanh, như thể mất kiểm soát.
“Anh làm gì vậy?!"
Một giọng nói kỳ quái đánh vỡ ảo tưởng của Lâm Phong, làm anh bừng tỉnh, mở mắt ra.
Chỉ thấy Khương Y Thanh không hiểu chuyện gì xảy ra ngẩng mặt lên, cả mặt bình tính nhìn anh.
"A ha ha, không có gì... .'
Lâm Phong nói năng lộn xộn, nhưng khuôn mặt vẫn cố chấp dán gần lại Khương Y Thanh, toét miệng cười cười.
"Vậy anh có thể ... xích mặt ra xa một chút có được không?"
Hai mắt Khương Y Thanh trừng lớn, như thể đã rút đi ngượng ngùng vừa rồi.
"ồ... được rồi..."
Lâm Phong như đứa nhỏ bị thất sủng, cực không tình nguyện nhỏ giọng đáp, lùi mặt lại ra sau.
"Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi!"
Khương Y Thanh ho khan một tiếng, nghiêm túc hỏi.
"Sau khi quay trở lại Thượng Hải, anh dự định để ai tới chăm sóc cho Thiến Thiến?"
Cô hỏi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng vấn đề quan trọng nhất.
Lần này đến lượt Lâm Phong mở to hai mắt. "Nhiệm vụ chăm sóc Thiến Thiến, không phải đương nhiên là nên giao cho mẹ con bé sao?”
Anh lẩm bẩm trong miệng, nhất thời không biết tại sao Khương Y Thanh lại đột nhiên hỏi như vậy, không có lập tức trả lời lại.
Tựa hồ Khương Y Thanh nhận ra được tâm tư của anh, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc.
"Em đã hứa sẽ hỗ trợ sự nghiệp của anh và giúp anh đưa Thiến Thiến bình an quay về Thượng Hải."
"Nhưng em không có hứa với anh là sẽ thay thế vị trí của anh, thay anh chăm sóc cho Thiến Thiến!"
Không đợi Lâm Phong mở miệng, Khương Y Thanh đã cướp lời trước, còn tận lực cao giọng lên, sợ Lâm Phong không nghe thấy được.
"Hả? Cái gì?!"
Lâm Phong bị những lời giải thích liên tiếp của Khương Y Thanh làm cho như lọt vào trong sương mù, to hết cả đầu, nhất thời hoảng sợ, quên hết những lời muốn nói.
"Chăm sóc con gái, không phải là ... trách nhiệm của người mẹ sao?"
Ngẫm nghĩ một hồi, anh vẫn lấy hết dũng khí, sợ hãi hỏi ngược lại một câu.
"Ai nói cho anh, chăm sóc con gái thì nhất định là trách nhiệm của mẹ?!"
"Luật nào quy định như vậy chứ?”
Khương Y Thanh như thể đã sớm nghĩ tới Lâm Phong sẽ dùng lý do này để áp chế mình.
Thế là không đợi Lâm Phong lên tiếng, cô đã chặn miệng Lâm Phong lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào anh, tuyên bố nữ quyền của mình.
" Ai dà, việc này không có ai quy định cả..." "Chỉ là, anh không..."
Lâm Phong bắt đầu cà lăm, tất cả những lời định nói bỗng dưng quên hết sạch, hoàn toàn không nhớ nổi.
"Chỉ là? Chỉ là cái gì?"
Khương Y Thanh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong, không ngừng truy vấn.
"Chỉ là ... Anh không có ai để nhờ vả cả, cho nên chỉ có thể giao phó cho em... ."
Lâm Phong cố gắng suy nghĩ, cuối cùng miễn cưỡng nói ra một lý do, thở phào nhẹ nhõm.
"Bà nội Hoàng ngay sát vách, viện trưởng Diệp Khánh Phi, cô giáo Lệ Lệ nhà trẻ đều có thể chăm sóc cho Thiến Thiến!"
"Và bọn họ chắc chắn sẽ chăm sóc cho Thiến Thiến tốt hơn em, vì sao nhất định phải là em chăm sóc chăm sóc cho Thiến Thiến mới được?"
Khương Y Thanh đã sớm nghĩ xem Lâm Phong trả lời như thế nào, nên tiếp tục nhanh mồm nhanh miệng đáp trả, vẫn là thái độ không buông tha như cũ.