Chương 413: Thử chức năng mới của không gian.
Chương 413: Thử chức năng mới của không gian.Chương 413: Thử chức năng mới của không gian.
Lúc này, khí thế của Lâm Phong đã hoàn toàn bị Khương Y Thanh đè ép xuống, ỉu xìu như quả cà héo, hoàn toàn không còn khí thế như lúc trêu đùa cô vừa rồi.
"Thế nhưng không ai trong số họ thực sự quan tâm đến Thiến Thiến, anh sợ bọn họ..."
Anh lẩm bẩm thốt lên một câu, âm thanh nhỏ đến nỗi dường như chỉ có chính anh mới có thể nghe thấy được, đáng thương nhìn Khương Y Thanh, bối rối cong miệng.
"Khục khục..." Đột nhiên Khương Y Thanh ho khan, như bị khói thuốc làm sặc, vội vàng cúi thấp đầu dùng tay che miệng.
Lâm Phong thấy thế vội vàng tới gần, đặt tay lên trên vai cô.
"Tiểu Thanh, em có sao không?"
"Có phải là trong phòng khói quá không? Anh mở cửa sổ ra nhé?"
Anh quan tâm nhìn vào gương mặt Khương Y Thanh, đau lòng nói.
"Em không sao, chỉ là... ."
Khương Y Thanh hắng giọng một cái, chậm lại.
Cô ngồi thẳng người, cố ý nói nửa câu, dừng lại một chút.
"Chỉ là cái gì?...."
Trong lòng Lâm Phong lại nổi lên nói thâm, nghe được nửa vời, ngơ ngác nhìn Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh không nói gì, chớp chớp mắt, nhếch môi đỏ, hết nhìn ấm nước trên lò lửa lại nhìn sang Lâm Phong.
Suy nghĩ một hồi Lâm Phong mới chợt hiểu ra. "Thì ra công chúa của chúng ta muốn uống nước!"
Thế là anh võ võ trán, toét miệng nở nụ cười, vui mừng như được ân xá.
Nói xong, vội vàng đứng dậy chạy đến bàn ăn lấy cốc nước.
Khương Y Thanh mím môi, cố gắng không cười thành tiếng, cô bị vẻ mặt ngốc nghếch vừa rồi của Lâm Phong chọc đến mức mất bình tĩnh.
"Công chúa đại nhân, mời dùng trà"
Lâm Phong không dám chậm trễ láy một giây, rót một chén hồng trà Tây Tạng, cung cung kính kính cúi người, đưa tới trước mặt Khương Y Thanh.
"Ừm, Lâm ái khanh, bình thân!"
Khương Y Thanh nhận trà, trả lời bằng giọng điệu như hoàng hậu trong phim truyền hình.
"Tạ công chúa... A không phải, tạ lão phật gia!"
Lâm Phong cũng bắt chước theo, giả bộ nơm nớp lo sợ đứng lên.
"Ha ha ha..." Khương Y Thanh bị anh chọc đến không nhịn được mà cười thành tiếng, cười đến ngửa tới ngửa lui.
"Lâm Phong, anh làm cái trò gì vậy?”
Cô cười đến khóe mắt híp thành một đường nhỏ, nhìn dáng vẻ khúm núm của Lâm Phong, cảm thấy quá ư là buồn cười.
Làm gì là làm gì? Có ý gì vậy chứ?
Lâm Phong cũng toét miệng cười, thẳng người đứng lên, không biết trong hồ lô của Khương Y Thanh có cái gì.
"Ý em là, nếu anh sớm đã có thái độ này, em chẳng phải... "
Khương Y Thanh mím môi cố ý dừng một chút, ngửa cái đầu nghịch ngợm mở to mắt nhìn vê phía Lâm Phong. "Lão Phật gia của anh, vậy thì xin em đừng tra tấn anh nữa!"
Lâm Phong quỳ một chân xuống, suýt chút nữa là quỳ mọp trước mặt Khương Y Thanh.
"Nếu anh sớm có thái độ này, chẳng nhẽ em sẽ từ chối, không giúp anh chăm sóc Thiến Thiến sao?"
Khương Y Thanh lại không nhịn được mà bật cười "ha ha ha ha”, nhìn qua Lâm Phong, che miệng cười dữ dội.
Lâm Phong ngây ngốc sững sờ mấy giây mới hiểu ra được.
""Haha, hóa ra vừa rồi là em trêu anh... .
Lâm Phong cũng bật cười, nhìn Khương Y Thanh dương dương đắc ý cười đến nghẹn đỏ mặt, thật sự là vừa đáng yêu vừa đáng ghét.
"Đại công chúa của anh, anh thật sự hết cách với em rồi đóI"
"Vậy bây giờ, em thật sự đã đồng ý chăm sóc Thiến Thiến giúp anh rồi chứ.... 2"
Lâm Phong nửa cúi người tiến về phía trước, ngửa đầu ngạc nhiên nhìn Khương Y Thanh, đưa tay nắm lấy tay cô.
"Ừm, em miễn cưỡng đồng ý vậy!"
Cuối cùng Khương Y Thanh khôi phục thần sắc, đảo mắt một vòng, giả bộ miễn cưỡng đồng ý.
"Tuy nhiên, em nói trước cho anh biết, em chỉ chăm sóc Thiến Thiến trong một tháng thôi đấy!"
Cô đột nhiên thay đổi chủ đề, chững chạc đàng hoàng giao hẹn.
Cô bưng chén hồng trà trong tay lên, nhấp một miếng, sau đó để chén trà xuống.
"Qua thời gian một tháng, em sẽ không đợi anh nữa, đến lúc đó nhất định sẽ dẫn Thiến Thiến quay trở lại Tây Tạng!"
Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh giả vờ đứng đắn, thật sự là vừa tức vừa buồn cười, chỉ biết cười khổ lắc đầu.
"Tuân mệnh, công chúa của anh!"
Anh giơ tay phải lên, làm động tác cúi chào, đồng thời nghiêm mặt đồng ý.
"Ừm, không tệ không tệ..."
Khương Y Thanh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Phong, gật đầu như người lớn đang dạy dỗ trẻ nhỏ.
Nhìn Khương Y Thanh nghịch ngợm như vậy, Lâm Phong suýt chút nữa bị nội thương.
"Được rồi, đi tắm rửa đi."
Lâm Phong đứng dậy chỉ vào Thiến Thiến đang say ngủ, sau đó lại chỉ vào ấm nước trên lò lửa đang cháy mạnh.
Khương Y Thanh cũng đang cảm thấy mệt mỏi, không nhịn được ngáp một cái, nước mắt trào ra vì quá buồn ngủ.
Nửa giờ sau, Khương Y Thanh tắm rửa xong, thơm ngào ngạt nằm xuống bên cạnh Thiến Thiến, chỉ trong nháy mắt đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Trong lúc hai người ngủ say, Lâm Phong cũng không nhàn rỗi, anh dùng khung thu thập quần áo ướt trong phòng lại, sau đó dùng ý niệm lách vào không gian.
Trong không gian, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ phơ phất, lại là một ngày nắng ráo!
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm Lâm Phong không thể mở mắt ra được.
Anh lấy tay che mắt, một lát sau mới có thể dần dần thích ứng được.
Thời tiết khô ráo, ấm áp rất thích hợp để phơi quần áo. Lâm Phong không chút do dự, giũ từng bộ quần áo ướt rồi treo lên nhánh cây ở trong không gian.
Làm xong công việc, Lâm Phong mồ hôi mồ kê nhễ nhại cả người.
"Dựa theo tiến độ thời gian trong không gian, có lẽ chỉ khoảng nửa tiếng là có thể thu được!"
Anh nhìn đồng hồ tính toán thời gian để thu quần áo.
Nhân cơ hội này, anh lại đi lòng vòng trong không gian, cố gắng tìm kiếm manh mối những con bươm bướm và đông trùng hạ thảo đã mất tích.
Nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu của anh, không thu hoạch được gì.
Lâm Phong lúc này rất bình tĩnh, không để ý quá nhiều đến hai "vụ án mất tích" kỳ quái.
Khi thời gian đến, quần áo đã khô cong.
Lâm Phong hài lòng gật đầu, cất quần áo vào trong sọt, trở lại nhà bạt.
Khương Y Thanh và Thiến Thiến vẫn đang ngủ say, Lâm Phong thu dọn nốt những thứ còn lại, sau đó lên chiếc giường khác đi ngủ.
Lâm Phong nằm ở trên giường vẫn chưa buồn ngủ chút nào, dứt khoát ngồi dậy, ngẫm nghĩ gì đó.
Ngắm nhìn Thiến Thiến và Khương Y Thanh đang say giấc nồng, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng an tâm.
Anh nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm.
"Không thể thức khuya thêm được nữa..." Anh nhủ thâm một câu rồi tắt đèn.
Sáng mai anh phải đưa Thiến Thiến và Khương Y Thanh tới sân bay, mặc dù giờ phút này tỉnh như sáo nhưng vẫn buộc bản thân chui vào trong ổ chăn ngủ.
Cho dù ngày mai phải đối mặt với chia ly, anh vẫn hết sức lo lắng và bất đắc dĩ, nhưng hiện tại đã quyết, Lâm Phong quyết định tiến hành kế hoạch của mình. Anh lo Thiến Thiến sẽ không ngủ được nếu rời xa anh, lo Thiến Thiến sẽ không luyện vẽ tốt, lo Thiến Thiến sẽ bị bạn cùng lớp bắt nạt ...
Anh cũng lo lắng cho tình hình bệnh tật của Khương Y Thanh, lỡ như Khương Y Thanh xảy ra chuyện gì, bị mẹ kế hay Tần Quế Phân hãm hại, vậy thì cả đời anh sẽ không thể tha thứ được cho chính mình!