Chương 414: Không tìm thấy người
Chương 414: Không tìm thấy ngườiChương 414: Không tìm thấy người
So với Thiến Thiến thì Lâm Phong dường như lo lắng cho Khương Y Thanh hơn.
"A, đúng là thật kỳ lại"
Lâm Phong thầm cười khổ, bản thân anh cũng ngạc nhiên trước sự thiên vị không thể giải thích được của mình.
"Thiến Thiến và Khương Y Thanh sẽ ổn thôi. Một tháng sẽ trôi qua nhanh thôi..."
Anh tự an ủi mình, cảm giác buồn ngủ dần dần xâm chiếm anh, và chẳng mấy chốc anh bắt đầu ngáy ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong tỉnh dậy khi trời vừa rạng sáng.
Bình thường anh không ngủ nhiều, vì vậy anh chỉ ngồi dậy và quay sang nhìn chiếc giường bên cạnh.
Thiến Thiến vẫn đang ngủ, tiếng ngáy khe khẽ.
"Đúng là nhóc sâu lười, ham ăn ham ngủ mà..."
Lâm Phong cười lắc đầu, duỗi người.
Khoan đã, Khương Y Thanh đâu!
Lâm Phong vô tình liếc nhìn thì phát hiện ra Khương Y Thanh không có trên giường.
Tim anh chùng xuống, không khỏi đập liên hồi.
Lâm Phong vô thức nhìn ra phía cửa, tuy cửa đang đóng nhưng không khóa, hiển nhiên là có người mở ra.
Trong lòng anh có dự cảm chẳng lành, anh không do dự nhanh chóng mắc áo khoác vào, mang nhanh giày rồi bước ra khỏi nhà bạt.
Anh mở tấm rèm ra, cơn gió lạnh thổi qua khiến anh rùng mình. Xa xa trên đỉnh đồi phía đông xuất hiện một vâng sáng màu hồng nhạt, sắc trời đã dần sáng.
Không khí buổi sáng trong lành, mùi cỏ xanh tràn ngập khoang mũi, nhưng vẫn rất se lạnh.
Lâm Phong rùng mình, siết chặt cổ áo.
Anh không có thời gian để lo lắng xem trời có lạnh hay không.
"Tiểu ThanhI..."
Lâm Phong cất tiếng gọi, anh gọi to theo hướng con đường cách đó không xa.
Sự yên tĩnh của buổi sáng sớm lập tức bị phá vỡ, nhưng không có ai đáp lại.
"Tiểu Thanh! Tiểu Thanh..."
Anh lại hét lên, nhìn xung quanh rồi đứng trên con dốc nhỏ.
Ngoài những đồng cỏ và sườn đồi vô tận, chỉ có những chiếc lều thưa thớt cách nhau một khoảng cách nhất định.
Lâm Phong bắt đầu lo lắng.
Đúng rồi, điện thoại!
Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, vội vàng gọi điện thoại cho Khương Y Thanh.
“Tu tu tu... Điện thoại reo vài giây thì cúp máy.
Anh thử gọi lại thêm vài lần nữa, nhưng điện thoại vẫn không kết nối được.
Lâm Phong nhìn màn hình điện thoại di động, trên màn hình điện thoại hiện rõ cột sóng đầy đủ.
Có vẻ như bên Khương Y Thanh không có tín hiệu!
Khương Y Thanh không có bạn bè ở đây, nên cô ấy không thể chạy đến nơi khác. Bên cạnh đó, cô ấy sẽ không bao giờ rời đi mà không nói lời từ biệt.
Lâm Phong rất chắc chắn về điều này!
Thiến Thiến vẫn còn nằm trên giường, cho dù cô ấy muốn vội vàng trở về Thượng Hải, cũng không thể rời khỏi Thiến Thiến, và bỏ rơi Thiến Thiến một cách tàn nhẫn như vậy!
Mọi khả năng đều bị Lâm Phong bác bỏ.
Lúc này anh vô cùng bối rối, thật sự không nghĩ ra được lý do khiến Khương Y Thanh đột ngột rời đi.
Cảm giác lo lắng xen lẫn cơn đau đầu dữ dội ập đến, Lâm Phong vô cùng khó chịu, đến mức không nhịn được ngồi xổm xuống đất, xoa mạnh thái dương.
"Liệu có phải là chứng tâm thần phân liệt của Tiểu Thanh..."
Lâm Phong không dám nghĩ tới, anh đột nhiên đứng lên không quan tâm đến cơn đau đầu,
Chứng tâm thần phân liệt của Khương Y Thanh rất cuộc là nghiêm trọng bao nhiêu, bản thân anh cũng không hiểu nhiều.
Lâm Phong không thể xác nhận liệu có phải bệnh tâm thần phân liệt đã khiến cô ấy rời đi không lời từ biệt hay không.
Anh tự trách mình rất nhiều, cảm thấy vô cùng hối hận vì sao mình không quan tâm đến Khương Y Thanh nhiều hơn.
"Tiểu Thanh! Tiểu Thanh..."
Lâm Phong không để ý được nhiều hơn, anh chạy đến chỗ căn lều gần nhất.
"Cộc cộc cộc!" Anh không màng lịch sự, thở hổn hển gõ mạnh vào cửa của nhà bạt.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, là chú Trát Y.
"Lâm... Lâm Phong, cậu sao thế?" Chú Trát Y đang buồn ngủ, nhìn Lâm Phong đang lo lắng trước mặt, ông cũng giật mình, vội vàng mở cửa.
"Có chuyện gì vậy? Nhanh vào trong đi!"
Ông tránh sang nhường đường, định để Lâm Phong đi vào.
"À, không, không!"
Lâm Phong không có thời gian giải thích, anh lắc đầu.
"Khương Y Thanh có tới chỗ chú không?"
Anh vội vàng hỏi.
"À, là cô gái mỗi ngày đều ở cùng với cháu, mẹ của Thiến Thiến!"
Lâm Phong sợ Trát Y không nhớ nên vội bổ sung thêm, cố gắng kiêm chế sự lo lắng của mình.
"ý của cậu là mẹ của Thiến Thiến? Không thấy cô ấy à?..."
"Không có, không có, cô ấy không đến nhà tôi, cậu mau mau đi chỗ khác tìm thử xem!"
Trát Y liên tục xua tay, cũng bắt đầu lo lắng.
Lâm Phong không kịp đợi ông ấy hết lời anh đã vội nói "cảm ơn!, rồi xoay người định rời đi.
"Cậu chờ tôi một chút, tôi thay quần áo rồi đi tìm với cậu!"
Trát Y thấy anh lo lắng thì vội vàng gọi anh lại.
"Tôi quen thuộc Tây Tạng hơn cậu, cũng quen nhiều người dân ở đây hơn!"
Ông ấy giải thích rồi nhanh chóng quay vào nhà thay quần áo.
Ngay sau đó, hai người họ chạy về phía một lều khác xem có manh mối gì không.
Vài phút sau, hai người thất vọng rời khỏi lều nọ, vẻ mặt đầy tuyệt vọng. "Chú Trát Y, có khi nào có kẻ xấ bắt cóc Tiểu Thanh đi không?".
Lâm Phong đã gần như suy sụp nằm gục trên bãi cỏ, anh thở dốc, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ lo lắng.
Anh nhìn Trát Y cũng đang lo lắng, hỏi bằng giọng run rẩy.
"Kẻ xấu? Tuyệt đối không thểt"
Trát Y sờ sờ bộ râu, nhanh chóng lắc đầu.
"Ở Tây Tạng của chúng tôi chưa từng nghe nói đến việc kẻ xấu bắt cóc phụ nữ!"
"Chuyện này tôi có thể cam đoan! Cho dù có người xấu như vậy, bọn chúng cũng tuyệt không dám đến chỗ của chúng tôi!"
Ông ấy bác bỏ khả năng này một cách rất chắc chắn, đôi mắt ông ấy mở to hơn tiếng chuông đồng.
Lâm Phong cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, nói gì thêm gì.
"Lâm Phong à, cậu đừng nản!"
Trát Y bình tĩnh lạ thường, ông ấy ngồi xổm xuống võ nhẹ vai Lâm Phong.
"Cậu nhìn xem, trời đã sáng rồi, có lẽ cô Khương Y Thanh đã trở về rồi cũng nên!"
"Tốt hơn hết là cậu nên trở về xem thử, còn trông xem bé thế nào nữal"
Ông ấy giải thích rồi chỉ vào căn lều có nhiều người sinh sống.
Lâm Phong chợt tỉnh thần, sau đó anh bình tĩnh lại.
Thiến Thiến vẫn đang ở nhà một mình, lỡ như con bé tỉnh dậy, phát hiện mình và Khương Y Thanh không có ở đó rồi tự mình chạy ra ngoài thì sao?
"Vâng, cảm ơn chú Trát Y, cháu về trước xem thử!"
Anh vừa dứt lời thì đứng nhanh dậy, chạy về phía lêu nhà mình.
Mấy phút sau, Lâm Phong vốn đã hết hơi vội vàng chạy tới, đẩy rèm cửa ra, vội vàng chạy vào nhà.
"Thiến Thiến!" Anh chạy đến bên giường, may quá, Thiến Thiến vẫn còn nằm trên giường.
Tảng đá trong lòng Lâm Phong như được thả xuống, anh lau mồ hôi lấm tấm trên trán, sau đó hít một hơi thật sâu.
"Ba ba... ba sao vậy..."
Thiến Thiến từ từ mở mắt ra, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khó hiểu, cô nhóc hỏi bằng giọng trẻ con trong trẻo.
"À, không có gì, không có gì!"
"Thiến Thiến, ba đánh thức con à?"
Lâm Phong cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn Thiến Thiến.
Thiến Thiến dường như nhận thấy điều gì đó khác thường, liên ngồi dậy khỏi giường.