Chương 415: Hôn mê
Chương 415: Hôn mêChương 415: Hôn mê
"Ba ba, sao ba đổ nhiều mồ hôi thế?"
Cô nhóc đưa tay nhỏ chạm vào mặt Lâm Phong, đôi mắt mở to.
"A, ba ba không sao, ba vừa mới ra ngoài... tập thể dục..."
Lâm Phong chạm nhẹ vào mặt của Thiến Thiến, bịa ra một cái cớ.
"ý, mẹ con đâu rồi?"
Thiến Thiến nhìn trên giường, lại nhìn Lâm Phong, chớp mắt, nghi ngờ hỏi.
"Hôm nay mẹ con dậy sớm thế, có phải là vì hôm nay về nhà không!"
Cô nhóc bỗng nhiên trở nên vui vẻ, vẻ mặt rất phấn khởi.
"À... phải, hôm nay sẽ về nhà..."
Lâm Phong nhất thời không biết trả lời thế nào, đành ngơ ngác mà trả lời.
Anh đứng đó ngẩn người, vùi đầu vào hai tay, xoa xoa thật mạnh để bình tĩnh lại.
"Ba ba, con muốn dậy!"
Thiến Thiến dang tay ra và duỗi người thật mạnh, tựa như cô nhóc chưa ngủ đủ giấc.
"Khi nào chúng ta ra ngoài ạ, còn không muốn để mẹ đợi!"
Cô nhóc vừa nói vừa tự nhặt quần áo mặc vào.
"Thiến Thiến, con tự mặc quần áo vào đi, ba ba có việc..."
Lâm Phong xoay người đi ra khỏi lều, hai chân nặng như chì, mỗi bước đi tựa như đều hao hết sức lực.
Ra đến bên ngoài lều, sắc trời đã hoàn toàn sáng, lẽ ra phải là một buổi sáng thoải mái, tinh thân dễ chịu ở thảo nguyên, nhưng Lâm Phong lại không có ý định tận hưởng vào lúc này, anh ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt u sầu tái nhợt.
"Tiểu Thanh, em đang ở đâu..."
Anh lặp đi lặp lại câu nói này, lòng đau như bị kim đâm.
Anh vùi đầu vào hai tay, hốc mắt không khỏi ươn ướt.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, sao mẹ lại nằm ở đây!"
Thình lình vang lên giọng nói của Thiến Thiến.
Lâm Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, đứng dậy chạy về lều.
"Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy, mẹ ơi, mẹ mau nói đi!"
Giọng nói phát ra từ nhà vệ sinh, Lâm Phong nghe thấy liên chạy nhanh vào.
Anh chạy vào thì thấy Khương Y Thanh đang nằm cuộn tròn nằm trên nền đất ẩm ướt trong nhà vệ sinh, khuôn mặt úp xuống đất, bất động.
Thiến Thiến đang quỳ ở bên cạnh, lay mạnh cơ thể của Khương Y Thanh, khóc lớn.
"Tiểu Thanh!" Lâm Phong vội lao tới, ngồi xổm trên mặt đất.
"Tiểu Thanh, tỉnh lại đi!" Anh cũng lắc mạnh cơ thể của Khương Y Thanh, hét lớn.
Khương Y Thanh vẫn bất động, dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của hai người.
"Thiến Thiến, con mau đứng dậy đi, chúng ta bế mẹ lên giường!"
Lâm Phong thấy Khương Y Thanh mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại, anh liền nói với Thiến Thiến.
Trong khi nói anh nửa ngồi xổm xuống, bế Thiến Thiến lên đặt bé vào góc tường.
Thiến Thiến sợ hãi đến mức không biết phải làm sao, nước mắt lưng tròng, cô nhóc gắt gao nhìn Khương Y Thanh nằm trên mặt đất.
"Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Cô nhóc khóc nức nở, liên tục gọi mẹ.
Lâm Phong không có thời gian để ý đến Thiến Thiến, anh quỳ xuống đất, một tay anh ôm đầu Khương Y Thanh, một tay anh ôm chân cô, dùng sức ôm cô vào lòng.
"Thiến Thiến, nhanh đi mở cửa đi con!"
Anh ra lệnh cho Thiến Thiến, rồi mạnh mẽ đứng dậy.
Thiến Thiến ngừng khóc, mở bàn tay nhỏ của mình ra mở cửa.
Lâm Phong không do dự, không trì hoãn thời gian thêm nữa, anh bế Khương Y Thanh trở lại giường.
Anh cởi áo khoác ướt của Khương Y Thanh ra, đắp chăn cho cô.
"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, tỉnh lại đi eml"
Lâm Phong vỗ nhè nhẹ vào mặt của Khương Y Thanh, gọi lớn tên cô lần nữa.
Sắc mặt của Thiến Thiến trắng bệnh vì sợ hãi, cô nhóc cũng đi theo tới, nằm trên người của Khương Y Thanh, khóc như mưa.
"Ba ba, mẹ con... bị sao vậy ba?”
Thiến Thiến nghẹn ngào nhìn Lâm Phong, sau đó nhìn khuôn mặt của Khương Y Thanh, nhẹ nhàng chạm vào.
Lâm Phong lắc đầu, vẻ mặt cũng lo lắng, không biết phải làm sao.
Khương Y Thanh nằm trên giường thở đều đều, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt không thể tỉnh lại, không có gì bất thường, giống như đang ngủ vậy.
Nhưng điều kỳ lạ là lông mày của cô ấy đang cau lại, giống như cô ấy đang trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng nào đó. "Thiến Thiến, con làm sao phát hiện ra mẹ con được vậy?"
Lâm Phong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, quay sang nhìn Thiến Thiến.
"Con... con vừa đứng dậy đi vệ sinh...'
"Sau đó con mở cửa thì thấy mẹ đang nằm trong nhà vệ sinh..."
Thiến Thiến chớp đôi mắt to đẫm lệ, vừa nói vừa nức nở.
Cô nhóc nói xong thì hai dòng nước mắt to bằng hạt đậu lăn xuống khuôn mặt cố nhóc.
Tuy cô nhóc không biết Khương Y Thanh đã trải qua chuyện gì, nhưng trong cái đầu nhỏ của cô nhóc cũng đoán được mẹ bé nhất định đã gặp phải chuyện gì đó bất thường, nên mới đột nhiên nằm trong nhà vệ sinh không thể tỉnh lại.
"Cái gì?! Vừa bước vào, mẹ đã nằm trong nhà vệ sinh?..."
Nghe Thiến Thiến nói Lâm Phong càng thêm kinh ngạc, thầm giật mình.
Buổi sáng không thấy Khương Y Thanh đâu, rõ ràng là anh đã vào nhà vệ sinh kiểm tra, nhưng trong nhà vệ sinh không có Khương Y Thanh.
Ngoại trừ nhà vệ sinh, anh còn kiểm tra những nơi khác trong ngôi lều, Khương Y Thanh chắc chắn không có trong lều.
"Chẳng lẽ vừa rồi khi anh ra ngoài tìm chú Trát Y, Khương Y Thanh đã tự trổ về lêu ư?"
Lâm Phong thấy hơi bối rối, anh không nghĩ ra được, thầm lẩm bẩm trong lòng.
"Trước tiên không cần lo lắng như thết Phải tìm cách để Khương Y Thanh tỉnh lại mới được.”
Lâm Phong không có thời gian tìm hiểu nguyên nhân nên quyết định trước tiên tìm cách đánh thức Khương Y Thanh.
"Thiến Thiến, con ở bên cạnh trông chừng mẹ, đừng đi đâu nhét" Anh bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Thiến Thiến dặn dò.
"Ba đến nhà ông Trát Y nhờ giúp đỡ, xem liệu ông có cách nào đánh thức mẹ con dậy không."
Thiến Thiến gật đầu hiểu ý, cố nén buồn và ngưng khóc.
"Dạ, ba ba đi tìm người nhanh đi, con không chạy lung tung đâu!"
Cô nhóc mím môi, gật đầu thật mạnh, giống như người lớn vậy.
Lâm Phong không chút do dự, lau mồ hôi trên trán chạy đến nhà Trát Y.
"Cái gì?! Khương Y Thanh hôn mê rồi ư?"
Ở nhà của Trát Y, Trát Y ngạc nhiên hỏi to.
Lâm Phong đứng ở một bên, sắc mặt đỏ bừng, lo lắng, thở dốc nặng nề.
"Người đang yên lành tự nhiên biến mất, sao lại đột nhiên hôn mê nữa! Còn nằm trong nhà vệ sinh!"
Trát Y sờ râu, mím môi thật mạnh, nếp nhăn trên trán ngày càng sâu.
"Chú Trát Y, có bác sĩ nào ở gần đây không?"
Lâm Phong không để ý tới Trát Y đang hoang mang, anh đứng thẳng người lên, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Bác sĩ?"
Trát Y cau mày, nheo mắt lại và suy nghĩ một lúc.
"Gần đây không có bác sĩ, ở thị trấn gần nhất có một trung tâm y tế, nhưng cách xa hơn trăm dặm!"
Ông ấy bổ sung thêm, rồi lắc đầu bất lực, thở dài.
"Hơn trăm dặm? Đi đi về về phải mất mấy tiếng đồng hô, chỉ sợ...".
Lâm Phong nghe vậy thì càng lo lắng hơn, anh vô thức xoa xoa tay, cắn chặt răng, trong đầu không nghĩ ra được gì.