Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417: Bị Hoảng Sợ

Chương 417: Bị hoảng sợ Chương 417: Bị hoảng sợChương 417: Bị hoảng sợ

Vẻ mặt của bà ấy bình tĩnh, động tác chậm rãi, khiến Lâm Phong thêm sốt ruột.

"Cô gái này là do bị hoảng sợ..."

Sau nửa phút, bà cụ Karma cuối cùng cũng bỏ tay của Khương Y Thanh xuống, chậm rãi nói.

Bà ấy không ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào giường, tựa như đang nói chuyện với Khương Y Thanh đang ngủ.

"Bà Karma, ý của bà là Khương Y Thanh do hoảng sợ nên mới bất tỉnh à?"

Lâm Phong thấy bà cụ Karma lên tiếng, anh không kỉiềm chế được vội bước lên phía trước, nhìn bà cụ rồi lo lắng hỏi.

"Nhưng, tối hôm qua cô đều ở cùng với chúng tôi mà, sao có thể hoảng sợ đến mức như vậy!"

Lâm Phong càng nghĩ càng thấy không đúng, anh không thể tin vào tai mình.

"Bà giúp cháu nghĩ cách đánh thức cô ấy dậy đi!"

Anh tiếp tục hỏi, giọng nói càng lúc càng lớn, gần như gầm lên, anh ước gì có thể lập tức đánh thức Khương Y Thanh dậy ngay lập tức.

Thiến Thiến đang ôm cánh tay của Lâm Phong, nhìn thấy vậy thì cô cùng sợ hãi trước trạng thái của Lâm Phong, cô nhóc òa lên bật khóc.

"Lâm Phong, cậu bình tĩnh đi!"

Trát Y ở bên cạnh võ võ, thấy trạng thái của Lâm Phong không ổn, ông lớn tiếng nhắc nhở.

"Bà Karma sẽ chữa khỏi cho vợ cậu, đừng quá lo lắng!"

Ông ấy hạ thấp giọng nói tiếp, vỗ nhẹ lên vai anh. Bấy giờ Lâm Phong mới bình tĩnh lại, nhận ra sự hớ hênh của mình và ôm Thiến Thiến chặt hơn.

"Bà Karma, làm thế nào mới có thể khiến Khương Y Thanh tỉnh lại?"

Trát Y bước tới, kính cẩn hỏi.

Bà cụ Karma không nói gì, từ từ nhắm mắt lại, đặt tay lên cổ tay của Khương Y Thanh, tiếp tục bắt mạch.

Trát Y thấy vậy không hỏi thêm câu nào nữa mà lùi lại phía sau.

Sau đó ông ấy làm động tác "suyt" với Thiến Thiến, chỉ vào bà cụ Karma, nở nụ cười.

Thiến Thiến thông minh ngừng khóc nức nở và nhanh chóng lấy tay che miệng.

Không khí như đông cứng lại, mọi người đều tập trung, nín thở không dám thở ra.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây, nhưng Lâm Phong cảm thấy mỗi một giây đều vô cùng khó khăn.

Lo lắng vì sợ những điều chưa biết, anh cảm thấy lo lắng và bất an hơn bao giờ hết.

Cảm giác tội lỗi đối với Thiến Thiến và Khương Y Thanh khiến anh cảm thấy đau khổ và tự trách mình, anh ước mình có thể quay ngược thời gian để không bao giờ đưa họ đến Tây Tạng.

Thiến Thiến lúc này đã im lặng, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mọi thứ trước mặt, không biết trong cái đầu nhỏ của cô nhóc đang nghĩ gì, trong trái tim non nớt của cô nhóc đang trải qua loại sợ hãi và đau khổ gì.

Lâm Phong nhìn Thiến Thiến hiểu chuyện, lại thấy tim mình đau nhói, anh ước gì mình có thể thay thế con bé, chịu hết mọi đau đớn.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi ôm Thiến Thiến chặt hơn. "Tiểu Thanh, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì nha..."

Hai phút sau.

Một tiếng thở dài phá vỡ sự im lặng.

Lâm Phong sửng sốt, tưởng Khương Y Thanh đã tỉnh, nên vội vàng nhìn sang.

Khương Y Thanh vẫn nằm bất động trên giường, sắc mặt không có chút máu, dường như tái nhợt hơn.

"Cô gái này mạch đập lộn xộn, mất khí huyết..."

Thì ra là giọng của bà cụ Karma.

Mọi người đồng loạt nhìn bà cụ.

Thấy bà cụ Karma lắc đầu, nhẹ nhàng đặt cổ tay của Khương Y Thanh xuống, khế thở dài.

"Thật hiếm khi một cô gái trẻ như vậy lại có mạch đập hỗn loạn như vậy..."

Lâm Phong nghe thế thì lòng trầm xuống, anh đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, anh ôm Thiến Thiến suýt chút nữa đứng không vững.

Anh ổn định lại cơ thể, nhẹ nhàng đặt Thiến Thiến xuống đất, đứng dậy nhìn bà cụ Karma.

"Bà Karma, xin bà, nhất định phải nghĩ cách..."

Lâm Phong run rẩy cầu xin bà cụ Karma, anh ước gì mình có thể làm tất cả những gì có thể để Khương Y Thanh có thể tỉnh lại ngay lập tức.

Anh vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay Khương Y Thanh, giữ chặt trong lòng bàn tay.

Một cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể.

Bàn tay của Khương Y Thanh lạnh như băng.

Lâm Phong vội vàng cầm lấy tay cô đưa đến lên miệng, xoa thật mạnh, hà hơi làm ấm tay cô.

"Tiểu Thanh, chắc chắn sẽ ổn thôi..."

Anh nhìn khuôn mặt của Khương Y Thanh rồi tự cổ vũ mình.

"Ba ba, mẹ có tỉnh dậy ngay không ạ?”

Thiến Thiến đang đứng dưới chân anh, bé kéo quần của Lâm Phong, rụt rè hỏi.

Lâm Phong bỗng nhiên bị giọng nói của Thiến Thiến kéo lại, hốc mắt không khỏi ươn ướt.

"Thiến Thiến, mẹ con sẽ nhanh tỉnh lại thôi..."

Anh cúi người xuống, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc khó chịu của mình.

Anh là thần hộ mệnh duy nhất của Thiến Thiến, anh không được gục ngã vào lúc này.

Lúc này bà cụ Karma đã chậm rãi xoay người lại, Trát Y vội vàng tiến lên đỡ bà ấy.

"Bà Karma, thế nào ạ..."

Ông dìu bà cụ Karma đến chiếc ghế gần đó và ngồi xuống.

Lâm Phong bế Thiến Thiến lên, đi theo qua chỗ bà cụ.

Nét mặt của bà cụ Karma khôi phục lại bình tĩnh, giống với vẻ mặt mà người nhìn thấy vào lúc sáng.

"Theo mạch đập thì cô gái này đang bồn chồn, sợ hãi và bị kích thích..."

Bà cụ mở miệng, chậm rãi giải thích với Lâm Phong.

"Mất bao lâu để tỉnh lại hoàn toàn phụ thuộc vào số mệnh của cô ấy."

"Các cậu cần chuẩn bị tinh thần..."

Mọi người có mặt ở đấy nghe thấy đều bị kinh ngạc. Lâm Phong ngơ ngác đứng đó, ước gì mình có thể quỳ xuống đất ngay lập tức, chỉ mong bà cụ Karma cố gắng hết sức cứu Khương Y Thanh tỉnh lại.

"Bà Karma, dù thế nào đi nữa, xin hãy thương xót và cố gắng hết sức chữa trị..."

"Chỉ cần cô ấy ổn, cháu sẵn sàng làm mọi thứ để người dân Tây Tạng được hạnh phúc!"

Anh nói với bà cụ Karma bằng giọng chân thành, vẻ mặt rất kiên quyết.

"Vâng, vâng, bà Karma, xin bà hãy nghĩ cách!"

Trát Y ở bên cạnh cũng vội vàng bổ sung, giúp Lâm Phong cầu xin.

Bà cụ Karma không nói gì, chỉ im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu.

Bà ấy run rẩy lấy từ trong tay ra một cuốn sách ố vàng, nheo mắt trầm ngâm lật trang sách ra đọc.

Trong chốc lát, bà cụ nhìn Trát Y, ra hiệu cho ông ấy lại gần.

Trát Y hiểu ý, tiến lại gân bà cụ và cúi đầu xuống.

"Bây giờ cậu nghe kỹ đơn thuốc tôi nói, sau đó đi lấy thuốc theo đơn thuốc."

"Phần còn lại thì trông cậy vào ông trời đi!"

Trát Y gật đầu, quỳ xuống cẩn thận lắng nghe.

Vài phút sau, Trát Y gật đầu thật mạnh.

"Lâm Phong, giờ chú đưa bà Karma trở về, nhân tiện đi trấn trên mua thuốc, cậu, Trác Mã, và Thiến Thiến ở nhà đợi chúi"

Ông ấy đứng dậy, nhìn Lâm Phong nói.

Lâm Phong biết Trát Y đã lấy được đơn thuốc của bà cụ Karma kê đơn rồi, một nửa gánh nặng trong lòng cũng buông xuống.

Kiến thức của anh về y học Tây Tạng gần như bằng không, nên giao việc đó cho Trát Y là đúng nhất. "Trát Y, cảm ơn chú rất nhiều! Chuyện thuốc thang cháu xin nhờ chú vậy!" "Chú cầm số tiền này theo, rồi còn có tiền gửi cho bà Karma nữa."

Anh vừa nói vừa lấy tiên trong ví ra, cầm xấp tiền đưa cho Trát Y.

Trát Y do dự một lúc rồi nhận lấy tiền, dù bà cụ Karma ra khỏi lều.
Bình Luận (0)
Comment