Chương 418: Cây dù kỳ quái
Chương 418: Cây dù kỳ quáiChương 418: Cây dù kỳ quái
Lâm Phong nhìn bóng lưng của Trác Y cùng lão già Ca Mã, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
- Vù vù... Vù vù...
Trên vai truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Thì ra là Thiến Thiến vẫn nằm trên bả vai của Lâm Phong, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Bà bác Trác Mã vắt khăn lông nóng, đắp lên trán của Khương Y Thanh.
Bà cũng nghe thấy tiếng ngáy của Thiến Thiến, vội vã đã đi tới, nhẹ nhàng nhận lấy Thiến Thiến.
"Lâm Phong, cậu không nên quá gấp gáp."
"Vợ của cậu cô ấy đã hạ sốt rồi, đợi Trác Y mang thuốc đến cho cô ấy uống, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."
Nói xong bà bác ôm Thiến Thiến vào trong lông ngực mình, nhẹ nhàng ru cô nhóc.
Lâm Phong xúc động, cảm kích nhìn vẻ mặt hiền hòa của bà bác, trong chốc lát không biết phải mở miệng thế nào.
"Bác Trác Y, ngày hôm nay đã làm phiền bác và đại ca Trác Y."
Anh thấp giọng nói, giọng nói nghẹn ngào.
"Được rồi được rồi, cậu em Lâm Phong, đừng lê mề nữa, mau đi xem vợ cậu thế nào rồi đi!"
Bà bác Trác Mã vội vã thúc giục, nhìn Khương Y Thanh.
Lâm Phong gật đầu, đi tới bên giường. Anh sờ trán của Khương Y Thanh, cũng may không còn nóng nữa, rốt cục anh cũng thấy nhẹ lòng.
"Ách..." Đột nhiên từ trong miệng của Khương Y Thanh phát ra một tiếng động như có như không, nặng nề trâm thấp.
Lâm Phong là người thông minh, anh đưa hai tay ra cầm lấy tay của Khương Y Thanh.
"Tiểu Thanh, em tỉnh rồi à?"
Anh nắm chặt bàn tay của Khương Y Thanh, nhìn chằm chằm mặt của cô hỏi.
Lúc này trên mặt của Khương Y Thanh không còn bình an như vừa nãy, đôi lông mi dường như đột nhiên nhắm thật chặt, lại trong nháy mắt mở rộng ra.
Lâm Phong cảm thấy không nỡ.
Khương Y Thanh nhất định là đã trải qua chuyện vô cùng đáng sợ.
Tối hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao mình hoàn toàn không biết, để cô lại một mình đối mặt!
Nhưng nghi vấn liên tiếp hiện lên trong đầu của Lâm Phong, càng lúc càng tự trách làm cho đầu anh đau sắp nứt, hận không thể lập tức tra rõ chân tướng đằng sau.
Đột nhiên, môi của Khương Y Thanh lại giật giật, hơi mở trong chốc lát, lại nhắm lại.
Đôi môi đỏ thắm thường ngày lúc này không có chút máu nào cả, lan da mặt trên đã bắt đầu nứt.
Lâm Phong đứng dậy, chuẩn bị rót cốc nước tới cho Khương Y Thanh uống.
"Uống nước? !" Lâm Phong đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nước thanh tuyền trong không gian thanh ngọt giải khát, còn có thể giúp khôi phục thể lực, tại sao mình lại quên việc này chứ. Trước đây mình đã dùng nước thanh tuyền trong không gian cứu Nguyệt Lượng khó sinh.
Lâm Phong đi ra bên ngoài nhà bạt, dùng ý niệm đi vào không gian.
Trong không gian gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời chói mắt.
Chui vào trong lỗ mũi không còn là mùi cỏ xanh trên thảo nguyên, thay vào đó là mùi rau dưa cùng nước suối xen lẫn trong gió.
Lâm Phong híp mắt dùng sức hít một hơi không khí, trong lòng chợt cảm thấy ổn định không ít.
Lần trước trông rau dưa trong không gian, bởi vì mấy ngày gần đây không thu hoạch, đã nở hoa, có cái bên trên thậm chí đã kết quả.
Lâm Phong không có lòng dạ quan tâm rau dưa gì sất, anh đi thẳng tới con suối bên cạnh thác nước, lấy bình ra đựng nước.
Anh đứng dậy, lúc chuẩn bị xẹt ra khỏi không gian, vô ý thoáng nhìn dưới chân đột có thêm một cây dù.
"Kỳ quái, cây dù đi mưa này, từ lúc nào rơi xuống nơi này..."
Lâm Phong lẩm bẩm, lòng tràn đầy khó hiểu.
"Cây dù này, rõ ràng ở trong kho hàng nhỏ tại không gian, là mình mang vào từ Thượng Hải..."
Anh cố nhớ lại, nhưng không nhớ nổi cây dù này tại sao lại đột nhiên rơi bên cạnh thác nước.
"Có lẽ là mình lần trước vào đây tìm cái gì, vô ý làm rơi."
Lâm Phong không có thời gian nghĩ ngợi, anh không để ý đến cây dù trên đất, cầm bình xẹt khỏi không gian.
Trong nhà bạt, Trác Mã đang ngồi ngủ gật ở trên ghế, trong lòng ôm Thiến Thiến đang ngủ rất say. Mới từ trong không gian ấm áp đi ra, chợt trở lại khu Tây Tạng vào sáng sớm, cơn giá rét thấu xương chui thẳng vào xương tủy.
Lâm Phong lạnh run cả người, vội vã đi tới bên giường, đắp chăn mên trên người của Khương Y Thanh.
Anh đi tới bên cạnh lò lửa, đốt lò, lúc này trong nhà bạt mới hơi ấm chút.
Lúc này, Lâm Phong rất hy vọng thời gian có thể đảo ngược, dừng lại ở thời điểm Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến mỗi buổi sáng đùa giỡn ở trong nhà bạt.
Anh nhìn Thiến Thiến, lại nhìn Khương Y Thanh trên giường, cắn răng.
Bây giờ còn chưa phải là thời điểm nhớ lại quá khứ, Khương Y Thanh nhất định sẽ không có chuyện gì!
Rất nhanh, nước thanh tuyền trong không gian đã nấu chín, Lâm Phong rót một chén, đi tới trước giường.
Một vị ngọt như có như không từ trong nước thanh tuyền toả ra, thẩm thấu trong không khí.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nấu nước thanh tuyền trong không gian, anh đưa mũi qua ngửi ngửi, rồi thổi thổi vê hướng chén nước nóng.
Chỉ chốc lát sau, nước nguội đi, Lâm Phong chỉnh lại Khương Y Thanh, cho đầu cô ngửa lên.
Anh bưng cái chén, lại gặp khó khăn.
Mới vừa đem ly nước tiến đến bên mép Khương Y Thanh, nước liền chảy xuống dưới, làm sao cũng không đổ vào được.
Lâm Phong thử mấy lần, vẫn chưa thành công.
Thấy đôi môi của Khương Y Thanh khô khốc, anh bắt đầu ngẫm nghĩ, song không nghĩ ra cách gì cả.
"Ba ba, ba ba..." Thiến Thiến bỗng tỉnh lại, mở vòng tay nhỏ bé, làm nũng oà khóc.
Lâm Phong đành phải buông ly nước, đi tới bên cạnh bác Trác Mã, ôm Thiến Thiến vào trong lòng.
"Ba ba, mụ mụ tỉnh chưa..."
Không đợi Lâm Phong mở miệng, Thiến Thiến liền vuốt mắt, vành mắt đỏ hoe hỏi.
"Ừ, sắp tỉnh rồi, ba ba đang cho mụ mụ con uống nước..."
Lâm Phong nặn ra nụ cười, giả vờ bình tĩnh bĩu môi.
Thiến Thiến lại không để ý đến, tung chăn chạy đến bên giường.
"Mụ mụ, mụ mụ tại sao còn ngủ nha..."
Cô nhóc nhón chân, sờ sờ mặt của Khương Y Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm, quyệt cái miệng nhỏ dường như đang tức giận.
"Ba ba, ba mau tới cho mụ mụ uống nước nha, uống nước xong mụ mụ sẽ tỉnh!"
Cô bé xoay người lại gấp thúc giục Lâm Phong, thở phì phì.
Lâm Phong lại nhìn bà Trác Mã, hơi có vẻ lúng túng.
Trác Mã cười cười, biết anh muốn nói cái gì.
"Lâm Phong, ở Tây Tạng chúng ta, cho người hôn mê uống nước, không phải dùng cái chén."
"Cậu nhanh thử dùng miệng của cậu, cho cô uống nước đi."
Nói xong bà chỉ chỉ chén nước trên bàn, gật đầu.
Lâm Phong lập tức hiểu ra, hiện tại cũng chỉ đành dùng biện pháp này.
Thiến Thiến nhìn hai người, cô nhóc không hiểu nháy nháy mắt.
"Ba ba, ba nhanh lên một chút nhai” Cô nhóc lại thúc giục, bàn chân không tự chủ chà chà trên mặt đất.
Lâm Phong không do dự, đi tới bên giường, cầm lấy chén nước uống một ngụm.
Tiếp đó, anh cố giả bộ lấy bình tĩnh, đưa khuôn mặt qua, nhắm miệng ngay môi của Khương Y Thanh, nhắm hai mắt lại.
Thiến Thiến nhìn dáng vẻ này của Lâm Phong, đang muốn mở miệng, đột nhiên lại dường như hiểu ra gì đó, cô bé lập tức ngậm miệng lại, mở to hai mắt tò mò nhìn.
Lâm Phong không để ý đến, đưa môi đưa qua.
Anh nhắm mắt lại, cạnh tượng mà anh tưởng tượng vô số lần, lúc này lại có vẻ cứng nhắc như vậy.
Ngay khoảnh khắc môi dán lên, trái tim của anh rõ ràng nhảy lên càng nhanh, một cỗ nhiệt huyết nhắm phía đỉnh đầu.