Chương 419: Cho uống thuốc Tây Tạng
Chương 419: Cho uống thuốc Tây TạngChương 419: Cho uống thuốc Tây Tạng
Nhưng lúc này đôi môi của Khương Y Thanh vẫn ngậm thật chặt.
Lâm Phong ép miệng lên miệng của cô, lập tức dừng lại, chỉ cảm thấy môi của Khương Y Thanh vẫn mềm mại, lại lạnh như băng.
"Mặc kệ, trước uống vào đi!"
Lâm Phong hít sâu, trong nháy mắt mở miệng mình, dùng đầu lưỡi tách đôi môi của Khương Y Thanh.
Nước thanh tuyên ấm áp chậm rãi từ trong miệng của mình chảy xuống, chảy đến trong miệng của Khương Y Thanh.
Lâm Phong lúc này mới mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn Khương Y Thanh, anh đưa tay lau miệng.
Chỉ thấy miệng của Khương Y Thanh nhẹ nhàng giật giật, nuốt nước xuống.
"Ba ba thật là giỏi!"
Ở cạnh bên Thiến Thiến giơ ngón tay cái lên, cho Lâm Phong một like.
Lâm Phong dường như còn chìm đắm trong cảm giác tim đập nhanh mới vừa rồi, sờ sờ mặt mình, hơi nóng.
Nhưng lúc này anh cũng yên lòng, hy vọng nước thanh tuyền trong không gian, có thể giúp Khương Y Thanh khôi phục thể lực, mau sớm tỉnh lại.
Mười phút sau, Thiến Thiến nhìn chằm chằm Khương Y Thanh vẫn nằm lỳ ở trên giường, cô nhóc nhỏ giọng lầm bầm.
"Ba ba gạt người, nói mụ mụ uống nước xong sẽ tỉnh lại..."
Cô nhóc cúi đầu tự nhiên nói, dường như lại thút thít khóc.
Lâm Phong nhìn tấm lưng nhỏ bé của Thiến Thiến đang khẽ run rẩy, tim như bị dao cắt. Nhưng lúc này anh ngoại trừ đợi, lại có thể làm gì chứ!
Ngoại trừ hoàn toàn tín nhiệm phương thuốc của lão Ca Mã, cũng không có lựa chọn tốt hơn.
Mang Khương Y Thanh lên phòng khám bệnh ở trấn trên?
Nhưng con đường núi nhỏ hẹp dài hơn một trăm cây số, đủ để cho làm cho Lâm Phong lo sợ.
Dù là đường cái lớn, lái xe cũng phải gần hai giờ.
Càng chưa nói lái xe trên đường núi ở khu Tây Tạng, trong lúc đó xảy ra sai lâm gì, ai cũng không thể ngờ được.
Anh không thể mạo hiểm, không thể để cho người yêu đi trên một con đường đầy gian nan.
Có lẽ, phương thuốc của lão Ca Mã có thể khiến cho Khương Y Thanh lập tức tỉnh lại.
Có lễ, phương thuốc kia không có tác dụng, như lời lão Ca Mã đã nói, còn lại cứ phó mặc cho ông trời?
Lâm Phong không dám nghĩ thêm nữa.
Lúc này anh đã nghĩ ra dự tính xấu nhất.
Nếu như Khương Y Thanh uống thuốc xong tiếp tục ngủ say, dù anh phải bao máy bay đắt tiên nhất Tây Tạng, cũng nhất định phải mang cô về Thượng Hải, đi bệnh viện tốt nhất.
Nghĩ xong, Lâm Phong lấy ra rương hành lý, lấy từ bên trong một cái "Vạn bảo Lộ.
Gói thuốc lá này là anh mang tới từ Thượng Hải, lúc đầu chuẩn bị làm quà cho người dân Tạng.
Nhưng người dân Tạng không thích thuốc lá nước ngoài, cho nên đành để đó không dùng.
Lâm Phong mở ra một bao, rút ra một điếu, đứng ở bên ngoài nhà bạt.
Lúc này mặt trời đã treo lên đỉnh núi xa xa, lại là một bầu trời vạn dặm không mây.
Trong nháy mắt nào đó, anh thậm chí có một loại ảo giác.
Bầu trời nơi này cùng mùi trong không khí, cũng giống như trong không gian.
Lâm Phong cười khổ lắc đầu, đưa điếu thuốc lá đến bên mép, đốt lên.
"Khụ khụ... khụ khụ...'
Một trận tiếng ho sặc sụa từ trong cổ họng của anh phát ra, rất dữ dội.
"Ha hả, đến giờ ta vẫn chưa biết hút thuốc..."
"Thật sự là không biết thuốc lá ngon chỗ nào..."
Anh nghẹn đỏ mặt, lẩm bẩm nói, nhìn chằm chằm tàn thuốc lá đỏ bừng, lại nhẹ nhàng hít một hơi.
Lúc này anh dường như đã làm quen với vị đắng của ni-cô-tin cùng hắc ín, hưởng thụ nheo mắt lại, phun ra lan khói đặc trắng tựa sương mù.
Một cơn gió ấm áp thổi tới, tim của anh rốt cục đập chậm lại.
Nhịn không được ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, như lại trở về trong không gian.
"Nếu như có thể cùng Tiểu Thanh, Thiến Thiến tiếp tục sống ở chỗ này, làm ruộng trông hoa, thật là tốt biết bao..."
Đang nghĩ ngợi, thì tiếng động cơ ô tô dần dần vang lên, hướng về phía nhà bạt.
Lâm Phong vội mở mắt, ngồi trên ghế lái là chú Trác Y đang rất nôn nóng.
Anh vứt thuốc lá chưa hút xong lên mặt đất, giãm mạnh lên.
"Chú Trác Y, thuốc đã mua về rồi à?" Xe mới vừa đậu ở cửa, Lâm Phong lập tức ra đón, mở cửa xe vội vã hỏi.
Chú Trác Y dùng miệng chỉ chỉ một cái túi để ở chỗ ngồi cạnh, gật đầu.
"Rồi, rồi, mua về hết rồi, đều theo phương thuốc của bà Ca Mãt"
"Cậu nhanh đem đi cho Trác Mã, để cho bà ấy nấu thuốc!"
Trước khi những người khác bước ra, ông đã cầm lấy chiếc túi và đưa cho Lâm Phong, nhìn vào trong nhà bạt.
Lâm Phong hiểu ý, cầm lấy thuốc lập tức vọt vào trong nhà bạt.
Bác Trác Mã lấy lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn ra và bỏ thuốc vào theo phương thuốc.
"Chờ đã bác Trác Mã, dùng nồi nước này!"
Lâm Phong gọi bác Trác Mã đang chuẩn bị thêm nước vào bình thuốc.
Vừa nói, anh vừa đổ nước trong không gian vào bình thuốc, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
- Sùng sục sùng sục...
Sau hai mươi phút, bình thuốc rốt cục nấu xong rồi.
Thiến Thiến đứng bên cạnh không thể chờ đợi được nữa, lấy ra chén nhỏ, đưa tới.
Lâm Phong đổ thuốc vào trong chén nhỏ, bưng đến bên giường.
Lúc anh ngồi dậy, nâng gối của Khương Y Thanh lên, chuẩn bị đút vào, lại dừng ở giữa không trung.
"Cậu Lâm Phong, cậu nhanh đút vào đi!"
Ở cạnh bên Trác Y còn gấp hơn so với anh, xoa xoa tay vội vã thúc giục.
Lúc này Trác Mã dường như ý thức được điều gì, kéo tay của Trác Y đi ra bên ngoài nhà bạt. "Trác Y, chuyện mớm thuốc cũng không cần con quan tâm!"
"Con cứ chờ ở bên ngoài đi !!"
Nói đến đây, bà không nhịn được đẩy Trác Y ra ngoài.
Trác Y không hiểu gì, cũng không nói gì, đành phải chờ ở bên ngoài nhà bạt.
Lâm Phong không để ý đến hai người, bưng lên chén nhỏ, đưa đến bên mép uống một hớp lớn vào trong miệng.
"Ách! Thật sự là quá chát..."
Lâm Phong âm thâm kêu một câu, đột nhiên nhíu mày lại, phông má suýt chút nữa phun ra, trợn tròn mắt lại dừng ở giữa không trung.
Không khí ngay lập tức tràn ngập mùi thuốc đặc trưng của Tây Tạng.
"Ba ba, ba nhanh mớm thuốc đi!"
Thiến Thiến sớm đã không nhịn nổi, tiến lên phía trước, trợn to hai mắt nhìn Lâm Phong, thúc giục.
Nhưng cô bé sớm đã bịt chặt mũi, cũng không dám thở mạnh.
Hương vị kỳ lạ của thuốc Tây Tạng hoàn toàn khác với tất cả các loại thuốc cổ truyền Trung Quốc mà Lâm Phong từng uống trước đây, một vị thảo dược cực kỳ đắng nhưng hoang dã lan ra đầu lưỡi.
"Không quản được nhiều như vậy!"
Lâm Phong cúi thấp đầu, áp môi vào đôi môi của Khương Y Thanh.
Anh dùng phương pháp mớm nước vừa rồi, mớm thuốc vào trong miệng của Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh đang ngủ say vẫn không có chống cự, nuốt thuốc vào trong cổ họng.
Lâm Phong đau lòng nhìn cô, thuốc Tây Tạng cay đắng, Khương Y Thanh nhất định không thích.
Lúc này lông mày của Khương Y Thanh cau lại, lông mi vô tình giật giật.
Lâm Phong biết cô nhất định có chút ý thức.
Một ngụm tiếp lấy một ngụm, anh nhanh chóng mớm toàn bộ chén thuốc vào miệng cô.
Lâm Phong thoả mãn gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là đầu lưỡi đã hoàn toàn tê dại, vị đắng ở trong miệng rất lâu không thể tiêu tán được.
Ở bên Thiến Thiến nhìn khuôn mặt gần như biến dạng của Lâm Phong, cũng dùng sức bịt chặt mũi, rất sợ mùi cay đắng trong không khí chui vào trong lỗ mũi của mình.