Chương 423: Diệp Quảng Sinh gọi điện tới
Chương 423: Diệp Quảng Sinh gọi điện tớiChương 423: Diệp Quảng Sinh gọi điện tới
Lâm Phong nhìn bóng lưng hai người, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảnh mọi chuyện lại sẽ phát triển đến mức như thế này.
Hơn nữa, ngày càng có nhiều người bị cuốn vào!
Đột nhiên, anh vươn tay ra, muốn gọi Qubu và Tashi Tsering lại.
Hai người họ chỉ có thể được coi là những người qua đường vô tội, nhưng lúc này đây lại vì mình và Khương Y Thanh mà họ phải dấn thân vào con đường nguy hiểm đầy sương mù mà không hề hay biết.
Nhưng khi lời nói ra đến cổ họng lại bị anh nuốt trở vào.
Lúc này, không ai có thể giúp Lâm Phong ngoại trừ những người bạn Tây Tạng mà anh tin tưởng.
Anh chỉ là dẫn Thiến Thiến và Khương Y Thanh tới Tây Tạng đi du lịch, tiện thể mang hạt giống hoa về Ngưng Huy Đường mà thôi.
Ước mơ của anh là trông hoa cỏ, cây trái và trải qua cuộc sống điền viên bình an vô sự với những người thân yêu nhất của mình mà thôi.
Nhưng sự thật lại thay đổi thất thường, luôn đối nghịch với mong muốn của con người.
Lâm Phong đi vào bên trong nhà bạt, nhìn bao hạt giống trên mặt đất, lúc này trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét, muốn ném vào trong lò lửa thiêu đến không còn một mảnh.
Nếu như không phải vì cái bao hạt giống này, Khương Y Thanh sẽ không theo anh đến Tây Tạng, cũng sẽ không vô cớ hôn mê bất tỉnh.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, gói hạt giống hoa này chính là một con bài tẩy để anh quay trở về Thượng Hải, để cho Khương Y Thanh và Thiến Thiến có được một cuộc sống thoải mái, tốt đẹp, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Lâm Phong nhìn đồng hồ trên tay, đã là hai giờ chiều.
Đã năm giờ trôi qua kể từ khi uống thuốc, Khương Y Thanh vẫn hôn mê bất tỉnh, không có động tĩnh chút nào.
Thế nhưng Zai và Qubu rất tin tưởng vào y học truyền thống của Tây Tạng, nhưng vì sao thứ thuốc này lại không hề có tác dụng gì với Khương Y Thanh?
Bác Karma nói "mạch tượng" của Khương Y Thanh lộn xôn, lại chỉ nói cô ấy là bị kinh sợ dọa, vẫn chưa cho ra nguyên nhân khác, đến cùng cũng không biết có phải là thật hay không?
Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh lò lửa, dùng sức đè lên huyệt Thái Dương, hoàn toàn không có đầu mối.
"Reng, reng, reng... . reng, reng, reng... .'
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên kêu lên bên trong nhà bạt dị thường yên tĩnh dọa Lâm Phong khẽ run rẩy.
"Lúc này ai lại gọi điện thoại tìm mình vậy!"
Anh lẩm bẩm, từ trong túi móc ra điện thoại di động, là điện thoại của Diệp Quảng Sinh, ông chủ Ngưng Huy Đường.
"Lâm Phong, đã lâu không gặp, dạo này thế nào!"
Lâm Phong vừa nhận điện thoại áp vào tai, âm thanh oang oang từ đầu bên kia của Diệp Quảng Sinh truyền vào lỗ tai, đinh tai nhức óc.
Màng nhĩ Lâm Phong bị chấn động đến ngứa, vội vàng để điện thoại ra xa khỏi lỗ tai.
"Alo, Lâm Phong, có đó không vậy?”
Thấy không có người trả lời, Diệp Quảng Sinh lại tăng lớn thanh âm xác nhận. "Diệp tổng, tôi đang nghe, đang nghe đây!"
Lâm Phong vội vàng trả lời nói, một mặt bất đắc dĩ.
Hai người tổng cộng mới tách ra chưa đầy một tháng, làm sao vào lời Diệp Quảng Sinh lại cứ như mấy năm chưa gặp rồi?
"Tôi còn tưởng rằng cậu mất tích tại Tây Tạng rồi cơI"
"Làm sao chả thấy cậu nghĩ tới việc liên hệ với tôi một lần vây?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Quảng Sinh bắt đầu oán trách.
Lâm Phong bị chất vấn nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ lắc đầu cười khổ.
Đừng nói chủ động gọi điện thoại, dạo gân đây anh còn quên mất bản thân còn có điện thoại di động.
Không giống như ở thành phố Thượng Hải, tại mảnh đất Tây Tạng này, điện thoại di động đích xác được coi như là nhu yếu phẩm có cũng được mà không có cũng.
"Ui... Diệp tổng, tôi thực sự xin lỗi..."
"Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khi về tôi sẽ từ từ kể cho ngài nghe."
Lâm Phong đè thấp tiếng nói, xin lỗi giải thích.
"Lâm Phong, một ngàn mẫu đất kia tôi đã cày xới sắp xong rồi, chỉ còn chờ hoa của cậu tới để trông thôi đó!"
Lâm Phong còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Quảng Sinh đã đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích của cuộc điện thoại.
"À, đúng rồi, hạt giống hoa của cậu, đến cùng là ... . thế nào rồi?"
Hắn trực tiếp hỏi, cố ý kéo dài hai chữ "đến cùng", ngữ khí tràn ngập chờ mong.
Nói xong còn cố ý ngưng thần nín thở, không dám thở ra, chờ đợi câu trả lời của Lâm Phong. Quả đúng là phong cách thường ngày của Diệp Quảng Sinh, dứt khoát trực tiếp.
Lâm Phong lắc đầu, nghe ra được nóng lòng của Diệp Quảng Sinh.
Nhưng cho dù Diệp Quảng Sinh ở đầu bên kia điện thoại gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, thì Lâm Phong cũng không thể bỏ ra nổi mười phần bốc đồng.
Dừng một chút, Lâm Phong đành miễn cưỡng xốc lại tinh thần.
"Diệp tổng, hạt giống hoa, tôi đã thu thập đủ."
Anh không nhanh không chậm nói, ngữ khí bình thản.
"Ha ha, may là có cậu!"
"Lâm Phong, cậu quả nhiên không khiến cho tôi thất vọng mài"
Diệp Quảng Sinh cười lớn như tìm được mỏ vàng.
Cách điện thoại, Lâm Phong cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của hắn, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười.
"Rất tốt, bên tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ, mau chóng chuẩn bị một ngàn mẫu đất!"
Diệp Quảng Sinh tràn đầy vui vẻ, như trút được gánh nặng.
Dường như hắn đã chờ đợi câu trả lời của Lâm Phong đã lâu.
"Chờ một chút, Diệp tổng!"
Lâm Phong vội vàng gọi Diệp Quảng Sinh, dừng lại."
"Đừng quá gấp gáp, ngài phải cho tôi thêm thời gian tâm một tháng nữa."
Anh giải thích nói, dội gáo nước lạnh vào người Diệp Quảng Sinh đang không kìm nén được.
"Một tháng? ! Cậu đùa tôi đấy ?I"
Diệp Quảng Sinh ở đầu bên kia như xé cổ họng, kém chút nữa sợ hãi kêu lên.
"Cậu mang hạt giống về cho tôi chẳng phải là được sao, bên này của tôi thật sự không chờ lâu được đến vậy đâu!"
Hắn ý thức được sự thất thố của mình, thoáng bình phục lại một chút, gân như là khẩn cầu bổ sung thêm một câu.
Lâm Phong đương nhiên nghe ra được sự cấp bách trong lời nói của hắn, chỉ riêng việc san bằng một ngàn mẫu đất đã là một khoản tiền khổng lồ, hiển nhiên Diệp Quảng Sinh không muốn lãng phí dù chỉ một ngày.
Nhưng hắn nhất định phải cho anh đủ thời gian, để tìm cách trồng đồng trùng hạ thảo trong không gian.
Hơn nữa, anh còn có một "thỏa thuận" với Qubu, muốn sử dụng sức mạnh huyền bí của không gian để trồng các loại rau năng suất cao cho người dân Tây Tạng địa phương.
Hai ngày qua, Lâm Phong đã bị sự thuần phác và nhiệt tâm của người dân Tây Tạng làm cảm động, có được nhận thức mới về người dân ở Tây Tạng.
Trong suy nghĩ của Lâm Phong,'giao dịch" này thực sự đã vượt xa nghĩa đen của "giao dịch" bình thường, và đã phát triển thành một trách nhiệm không thể trốn tránh.
Anh muốn người ở Tây Tạng này giống với người dân ở Thượng Hải, có thực phẩm hàng ngày không chỉ bao gồm thịt mà còn cả rau tươi mà đời đời kiếp kiếp bọn họ đều khát vọng bưng lên bàn ăn.
"Diệp tổng, ngài nghe tôi giải thích."
Lâm Phong ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng.
"Tìm được hạt giống hoa, tôi cần phải sàng lọc thêm lần nữa để bồi dưỡng, chuyện này cần thời gian."
Anh đương nhiên không thể nói ra "giao dịch" của mình với Qubu, đành tìm ra một lý do nghe có vẻ hợp lý.
"Hày..." Trong đầu Diệp Quảng Sinh đang ong ong, tựa hồ không nghe thấy lý do Lâm Phong vừa mới nói.
"Thôi được rồi! Tuy nhiên, tôi chỉ có thể cho cậu thêm thời gian nửa tháng nữa được thôi!"
Hắn bổ sung với ngữ khí kiên định, coi như cho mọi người thời gian để thỏa hiệp.
Lâm Phong dừng một chút, không có trực tiếp trả lời.
Thời gian "giao dịch" của anh và Qubu đạt thành là không cao hơn một tháng.
Dựa theo thời gian chênh lệch giữa trong và ngoài không gian để tính, nửa tháng bên ngoài không gian, bằng hơn một năm bên trong không gian.
"Được, tôi đồng ý với ngài."
Lâm Phong làm một phép tính đơn giản, sảng khoái đồng ý.
"Nửa tháng sau, tôi nhất định sẽ mang những hạt giống hoa Tây Tạng có chất lượng tốt nhất giao đến trên tay ngài!"