Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 424 - Chương 424: Nhân Vật Bí Ẩn

Chương 424: Nhân vật bí ẩn Chương 424: Nhân vật bí ẩnChương 424: Nhân vật bí ẩn

"Ha ha, Lâm Phong, vậy chúng ta quyết định như vậy đi!"

Diệp Quảng Sinh bật cười, vội vàng giải quyết vấn đề, sợ Lâm Phong sẽ hối hận.

"Nửa tháng sau, tôi sẽ tổ chức tiệc đón gió tẩy trân cho anh! Chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Ở đầu bên kia điện thoại, anh ta không kìm được niềm vui mừng và ngưỡng mộ trong lòng đối với Lâm Phong.

Lâm Phong dường như đã nhìn thấy Diệp Quảng Sinh một tay cầm điện thoại, một tay nâng ly rượu chúc mừng.

Một ngàn mẫu hoa Tây Tạng chất lượng tốt, có thể trông loại mật hoa chất lượng tốt là đủ khiến Ninh Huy Đường dốc hết tâm tư rồi.

Diệp Quảng Sinh đương nhiên biết được triển vọng ở đây.

"Tít... tít... Diệp Quảng Sinh cúp điện thoại rồi mà Lâm Phong cầm điện thoại không khỏi ngơ ngác.

Diệp Quảng Sinh là một thương nhân, một trong những lời hứa của anh ta đã vô tình khiến anh bước vào "cái bẫy", rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Phong không khỏi cảm thấy khó chịu.

Nếu không phải vì kích thước của không gian chỉ có một mẫu, mình hà cớ gì phải hợp tác với Diệp Quảng Sinh.

Dựa vào chất lượng nước và ánh nắng của không gian, không cần phải lo lắng về việc thu hoạch ngon nhất thế giới.

Anh đặt điện thoại xuống mà thấy khó chịu trong bụng.

"Hầy, đánh thức Tiểu Thanh dậy trước đã, việc trồng trọt trong không gian để sau vậy!" Lâm Phong vỗ vỗ mặt, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

Anh nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi rồi.

Khúc Bố và Trác Tây Thứ Nhân vẫn chưa có tin tức gì, một cơn gió lạnh bắt đầu thổi bên ngoài lều, tạo ra âm thanh xào xạc.

Thiến Thiến đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi vai nhỏ lên xuống nhẹ nhàng dưới chăn.

Khương Y Thanh vẫn đang hôn mê, nhưng hơi thở vẫn đều đặn.

Lâm Phong đi tới, đi tới sờ trán cô, may mà cô không bị sốt.

Anh hy vọng Khương Y Thanh cũng giống như Thiến Thiến, chỉ ngủ trưa, tận hưởng thời gian nghỉ ngơi buổi chiều.

Lúc này, anh như nhìn thấy hai người đã ngủ trưa xong, chơi đùa trước mặt anh.

"Vù... vù..." Gió bên ngoài lều ngày càng lớn, bầu trời dần dần tối sâm, tựa như có một cơn mưa lớn đang đến.

Lâm Phong cau mày, một loại dự cảm không tốt hiện lên trong đầu, tâm trí anh rối bời.

Anh lấy điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa, nhìn Thiến Thiến trên giường, anh lại xua tan suy nghĩ trong đầu, định đi ra bên ngoài lêu hít thở không khí.

Anh vừa ngẩng đầu lên định đứng dậy, chợt thoáng thấy một bóng đen lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Lâm Phong giật mình, anh lập tức tỉnh táo lại.

Giờ này mà ai đến tìm mình thế này?

Rõ ràng là một bóng người, tại sao lại lén lút mà không có bất kỳ bước chân nào cả?

Anh không dám đi ra, vì thế anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn ra phía tấm rèm của ngôi lều. Không có động tĩnh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít.

Lâm Phong nghe tiếng gõ cửa "cốc... cốc..., không khỏi lo lắng.

Chẳng lẽ Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân trở về?

Anh ngay lập tức bác bỏ vấn đề này.

Nếu họ quay trở lại, họ sẽ không im lặng như vậy.

"Chú Trát Y, phải chú không?"

Lâm Phong lớn tiếng hỏi vê hướng rèm cửa, xem như tự khích lệ cho mình thêm can đảm.

Một giây, hai giây, vẫn không có người trả lời.

Bên ngoài lều là thảo nguyên đầy sỏi đá, không có một bóng cây nào trong tâm mắt, nên không thể là bóng cây.

Cái bóng vừa rồi chắc hẳn là một người sống.

"Mặc kệ, ra ngoài kiểm tra thử!"

Lâm Phong lẩm bẩm rồi đi đến bên bếp lò, cầm lấy một khúc cây dài nửa mét trên mặt đất, chậm rãi di chuyển về hướng rèm cửa.

Anh dừng lại ở rèm cửa, gió càng lúc càng mạnh, tấm rèm nặng nề bị thổi bay.

"Ai ở ngoài đói!"

Lâm Phong nín thở, mở rèm cửa ra, bước ra ngoài lều.

Anh nhìn xung quanh hai bên. Cách đó mười mét, một người đàn ông cường tráng đứng thẳng trước mặt anh, nhìn anh chăm chú.

"A Phổi"

Đầu Lâm Phong "ong ong", máu nóng dồn thẳng lên trán, anh suýt chút nữa đứng không vững.

Người đứng trước mặt anh thực ra chính là A Phổ mà anh muốn tìm! "Anh... muốn làm gì?!"

Lâm Phong chớp chớp mắt thật mạnh, cố gắng bình tĩnh lại, vô thức nắm chặt khúc cây trong tay.

A Phổ không nói, vẻ mặt không có biểu cảm gì, anh ta bình tĩnh nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong ổn định lại tinh thân, đầu cảm thấy ớn lạnh khiến anh không rùng mình.

Bấy giờ anh mới nhìn thấy rõ A Phổ đang đứng thẳng trước mặt anh, đang vác một khẩu súng dài trên vai.

Vô số khả năng lóe lên trong đầu Lâm Phong.

Suy đoán của anh quả nhiên đúng, bóng dáng anh nhìn thấy từ xa vào buổi sáng chính là A Phổ.

Tình trạng hôn mê của Khương Y Thanh chắc chắn có liên quan đến vẻ ngoài của anh ta.

Trong tình huống thế này, tại sao anh ta lại tự mình lao vào bẫy và chủ động xuất hiện?

Anh ta làm tổn thương Khương Y Thanh còn chưa đủ, còn muốn tấn công mình và Thiến Thiến ư?

Lâm Phong không dám nghĩ thêm nữa, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay cầm khúc gỗ trở nên nóng bừng.

Lúc này anh đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.

Với khẩu súng trong tay A Phổ, bất luận thế nào anh không phải là đối thủ của anh ta.

Chú Trát Y ở gần đây nhất, dù có nhận ra điều gì kỳ lạ thì cũng phải mất năm phút mới có thể đến đây nhanh nhất. Năm phút đó là đủ để A Phổ giải quyết mình.

"A Phổ, có chuyện gì từ từ nói, tôi không có ý định trở thành kẻ thù của anh..."

Lâm Phong buông khúc gỗ trong tay xuống, chỉ xuống đất, nhìn chằm chằm vào A Phổ.

Lại là một khoảng thời gian im lặng, A Phổ không nói lời nào, vẻ mặt vẫn bình tính.

Nếu anh ta không mở mắt thì trông như anh a đang ngủ.

Vài hạt mưa rơi xuống đập vào mặt hai người họ.

Trời đã bắt đầu mưa.

Ánh mắt A Phổ chuyển động, thay vì nhìn Lâm Phong anh ta nhìn về phía tấm rèm cửa của lều.

Lâm Phong chú ý tới ánh mắt của anh ta đang động động, lại lần nữa giật mình.

Chẳng lẽ mục tiêu tiếp theo của A Phổ vẫn là Khương Y Thanh đang nằm trong lầu?

"Lâm Phong, xin hãy để tôi vào..."

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng của A Phổ.

A Phổ cuối cùng cũng lên tiếng.

Lâm Phong sợ đến mức vô thức giơ khúc cây trong tay lên, bày ra tư thế, chặn cửa lại.

"Anh muốn đi vào làm gì?!"

Anh quát lên, giọng to đến mức chính anh cũng phải giật mình.

Khuôn mặt của A Phổ giật giật, bàn tay đang nắm đai súng di chuyển xuống dưới.

"Lâm Phong, anh để tôi vào đi..." "Nếu không, anh tự gánh chịu hậu quả!"

Giọng nói của anh ta vẫn như chưa tỉnh lại nhưng lại bình tĩnh và mạnh mẽ, mang theo một cảm giác ớn lạnh đến đáng sợ.

Lúc này Lâm Phong đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Anh có thể thấy rằng hành động vừa rồi của A Phổ là dùng súng đe dọa anh.

Nhưng anh ta lại chậm chạp không hành động, dường như vẫn còn hơi lo lắng.

"A Phổ, không có ai trong nhà, anh hãy trở về đi!"

Lâm Phong không chịu thua kém, lúc này anh đã can đảm hơn.

Vì A Phổ lo lắng về điều gì đó, tốt hơn hết là kéo dài thời gian với anh ta, có lẽ mọi chuyện sẽ xoay chuyển.
Bình Luận (0)
Comment