Chương 425: Bắt A Phổ
Chương 425: Bắt A PhổChương 425: Bắt A Phổ
A Phổ không trả lời, hắn ta cởi súng ra khỏi vai và đặt đứng ở chân.
Lúc này, ngoài vẻ bình tĩnh vừa rồi, trên mặt hắn ta còn có dấu vết nôn nóng không thể nhận ra.
Gã A Phổ này rốt cuộc là có bí mật gì không thể nói cho người khác biết?
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của A Phổ, đang thầm lẩm bẩm thì thấy vẻ mặt của anh thay đổi.
A Phổ dường như không có ý định giải thích quá nhiều, hắn hơi nhíu mày lại.
Hắn ta từ từ nhấc khẩu súng đang dựng đứng trên mặt đất lên, đặt nó lên cánh tay.
Nòng súng đen ngòm chầm chậm hướng lên, nhắm về phía Lâm Phong.
"A Phổ, anh muốn làm gì?!"
Lâm Phong ý thức được có gì không đúng, lớn tiếng hỏi.
Vẻ lo lắng trên mặt A Phổ càng ngày càng lộ rõ, hiện ra sát khí giết người.
"Lâm Phong, anh tránh ra...
Một giọng nói không sinh khí phát ra từ sâu trong cổ họng hắn, nhưng lại lạnh lẽo.
Hắn vừa nói vừa nâng khẩu súng lên cằm, chĩa họng súng vào Lâm Phong, làm động tác nhắm bắn.
Lâm Phong chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai chân không khỏi run rẩy.
Nhưng trách nhiệm của người đàn ông và sự hung hãn của giống đực đã khiến anh nhanh tỉnh táo lại. "Cho dù hôm nay có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không để anh vào lêu!"
Anh nghiến răng nghiến lợi trả lời từng chữ một, ánh mắt dán chặt vào mặt A Phổ không nhúc nhích dù một centimet.
A Phổ từ từ đặt khẩu súng trên tay xuống, lại dựng đứng nó dưới chân mình.
Biểu cảm trên khuôn mặt của hắn càng lúc càng nôn nóng, nhưng sau đó thì dừng lại.
Hắn dường như có điều gì đó không thể nói ra được, những lời nói đó đã bị nuốt trở lại khi chúng đến môi hắn.
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Phong lúc này đã thả lỏng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ anh rất chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt sẽ không dễ dàng tấn công anh và Khương Y Thanh.
Nhưng mục đích hắn muốn vào trong lều là gì?
Ngoại trừ Khương Y Thanh và Thiến Thiến, không có gì liên quan đến hắn chứ.
Lâm Phong cũng buông khúc gỗ trong tay xuống.
Lúc này, mưa bắt đầu rơi càng lúc càng lớn, từng hạt mưa rơi xuống người hai người bọn họ.
Lâm Phong lau những giọt nước mưa trên mặt, nhìn A Phổ mang vẻ mặt vô cảm, trong bụng lại như có mười vạn câu hỏi.
"A Phố, anh đến đây là vì Khương Y Thanh đúng không?"
Lâm Phong chợt lóe lên ý nghĩ, anh chủ động hỏi.
Anh cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ cứng rắn hơn, có cảm giác răn đe hơn.
Mí mắt của A Phổ giật giật, như đang hỏi điều gì đó. "Đúng vậy, Khương Y Thanh cô ấy..."
A Phổ cuối cùng cũng lên tiếng lân nữa, nhưng hắn ta chỉ nói nữa chừng rồi lại nuốt trở vào.
Lâm Phong rất muốn nghe câu trả lời chắc chắn, nhưng khi nghe ba chữ "Khương Y Thanh, anh cảm thấy đau lòng không thể giải thích được, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Gã A Phổ này lại xuất hiện, anh ta thực sự vì Khương Y Thanh mà đến!
"Câm miệng!"
Một ngọn lửa không xác định đột nhiên bùng phát, Lâm Phong hét vào mặt A Phổ.
Nếu việc Khương Y Thanh hôn mê vào buổi sáng có liên quan đến A Phổ, buổi buổi chiều A Phổ lại đến quấy rối, đúng là ức hiếp người quá đáng mà.
Nghe A Phổ trả lời thì Lâm Phong không thể chịu đựng được nữa.
Lúc này anh muốn cắt A Phổ ra thành từng mảnh.
"Khương Y Thanh là đắc tội anh chỗ nào hả?!"
"Anh phải hùng hổ dọa người như thế?!"
Lâm Phong siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào A Phổ.
A Phổ dường như bị hành động đột ngột của Lâm Phong khiến cho choáng váng, vẻ ngạc nhiên khó nhận ra lóe lên trên khuôn mặt của hắn, hắn mất thăng bằng và lùi lại một bước.
Lâm Phong nhìn dáng vẻ của A Phổ, anh càng trở nên can đảm hơn.
Có vẻ như A Phổ cũng sợ kẻ ác.
Anh nhặt khúc gỗ lên, tiến về phía trước.
"Anh nói mau, tại sao anh lại khiến Khương Y Thanh bị hôn mê?!" Lâm Phong quyết định lợi dụng chiến thắng để truy hỏi nguyên nhân khiến Khương Y Thanh hôn mê.
A Phổ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt trợn to, hàm răng nghiến chặt.
"Tôi... Anh ta bắt đầu ấp úng, rồi nhíu chặt mày vì đau đớn, nuốt những lời muốn nói trở vào.
Lâm Phong lúc này đã ở thế chủ động, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Xa xa trên đường, có hai bóng người sau lưng A Phổ, đang chạy nhanh tới lều.
Anh đã nhìn thấy rõ hai nhân vật đó là Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào mặt A Phổ, tiến thêm một bước về phía trước.
Không biết mưa đã tạnh khi nào, chỉ có gió vẫn thổi.
Ánh mắt A Phổ chậm rãi rũ xuống, đầu cúi xuống, không nhìn Lâm Phong nữa.
Anh ta quay mặt đi, nhìn chăm chú vào hòn đá dưới chân mình mà không nói một lời.
Các cơ trên mặt anh ta nhăn lại với nhau một cách kỳ lạ vì đau khổ.
Cả hai đều không nói gì, chỉ đứng yên tại đó.
Thời gian trôi qua từng giây, bóng dáng của Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân ngày càng lớn hơn, đang dần đến gần căn lều.
"Đứng yên, đừng cử động!"
Khúc Bố đứng phía sau A Phổ, đột nhiên hét lớn, bên cạnh là Trát Tây Thứ Nhân.
Hai người đàn ông, một bên trái và một bên phải, dang tay ra và chặn đường rút lui của A Phổ.
Cơ thể của A Phổ run lên, hắn đột ngột quay lại.
Khi nhìn thấy hai người phía sau, đôi mắt anh đột nhiên mở to, vô thức đưa tay lấy khẩu súng trong tay, chuẩn bị cầm lấy.
Trát Tây Thứ Nhân sớm đã đề phòng, anh ta bước tới giật lấy khẩu súng đặt trên mặt đất trước.
Khúc Bố nhanh chóng bước tới, giơ chân lên đá mạnh vào A Phổ.
A Phổ né không được, trực tiếp ngã xuống đất, thậm chí còn không có thời gian để kêu lên.
Chỉ nghe được tiếng ngã xuống, đầu và phần thân trên của hắn đập xuống mặt đất, phát ra âm thanh trầm đục.
Lâm Phong thấy vậy liền chạy tới, quỳ xuống, dùng một chân ấn mạnh vào A Phổ.
"Không được cử động! Nếu không cẩn thận mấy khúc xương của mày đấy!"
A Phổ nằm trên mặt đất giấy giụa vô cùng mạnh, Khúc Bố vội vàng ấn hay tay anh ta ra sau lưng, lớn tiếng đe dọa.
"Thằng khốn nạn A Phổ mày, cuối cùng bắt được mày!"
"Bọn tao tìm mày khắp nơi, không ngờ tự mày lại rơi vào bẫy!"
Khúc Bố thở hổn hển tức giận, nghiến răng chửi rủa.
Ông ấy tức giận vặn tay A Phổ mạnh hơn, sợ hắn sẽ bỏ chạy lần nữa.
A Phổ lúc này không thể cử động được nữa, thôi không giãy giụa nữa, ngừng phản kháng.
Hắn ta vẫn không nói lời nào, chỉ thở hổn hển và quay đầu sang một bên.
"Lâm Phong, đưa hắn đến đồn cảnh sát đi!"
Trát Tây Thứ Nhân ở bên cạnh đề nghị, anh ta cũng thở dốc vì kiệt sức, cúi xuống thở hổn hển, hai tay chống lên chân.
"Đúng đúng, đưa hắn đến đồn cảnh sát, xem thằng khốn này còn có thể giở trò gì!"
Khúc Bố đang khống chế A Phổ cũng lên tiếng đồng ý.
Nghe mình sắp bị đưa đến đồn cảnh sát, A Phổ dường như nhận ra điều gì đó, gom hết sức lực lại bắt đầu giãy giụa điên cuồng.
"Các người thả tôi ral"
Cuối cùng thì hắn cũng lên tiếng, hét to lên.