Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426: Không Giống Hung Thủ

Chương 426: Không giống hung thủ Chương 426: Không giống hung thủChương 426: Không giống hung thủ

Lâm Phong và Khúc Bố phớt lờ hắn, ấn tay hắn mạnh hơn.

"Đừng nói nhảm với tao, cuối cùng cũng bắt được mày, làm sao có thể mày ra được chứt"

Khúc Bố có vẻ rất tức giận, ông ước gì có thể tháo hai cánh tay của A Phổ ngay lúc này.

"Hừ! Nếu hôm nay tao không trị được mày ngoan ngoãn, tao không phải người Tây Tạng!"

Ông nhổ nước bọt xuống đất, sờ sờ bộ râu của mình.

Trát Tây Thứ Nhân cũng tức giận, anh ta giơ một chân lên và giẫm mạnh lên lưng của A Phổ như giẫm lợn.

Lần này A Phổ hoàn toàn không thể cử động, chỉ có một tiếng thở hổn hển.

Một chân của Lâm Phong đang quỳ vững chắc trên người A Phổ, lúc này chân anh đã tê dại.

"Khúc Bố, cháu nghĩ nên mang hắn vào lều trói lại trước, chúng ta tra hỏi hắn lần nữal"

Anh thực sự không thể nhịn được nữa, nên đã đưa ra đề nghị thỏa hiệp.

"Có ba người chúng ta ở đây, hắn có cánh cũng không thể trốn thoát!

Khúc Bố nghe Lâm Phong đề nghị, ông suy nghĩ rồi lại nhìn Trát Tây Thứ Nhân.

Trát Tây Thứ Nhân gật đầu đồng ý.

"Lâm Phong, nhanh tìm một sợi dây thừng chắc chắn!"

Khúc Bố nói với Lâm Phong, ánh mắt nhìn vào trong lều.

Lâm Phong hiểu ý, thả chân đang đè lên người A Phổ ra, đứng thẳng dậy. Cuối cùng anh cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, nếu không đứng dậy, suýt chút nữa Lâm Phong cảm giác cái chân đó không còn là của mình nữa.

Anh duỗi chân đi về phía lều.

May mà Thiến Thiến không bị đánh thức.

Vừa vào lều, Lâm Phong liền nhìn về phía giường của Thiến Thiến.

Khương Y Thanh nằm bên cạnh vẫn còn đang hôn mê, nhưng tư thế đã thay đổi, hơi nghiêng người sang một bên.

Lâm Phong không chút do dự, dùng suy nghĩ đi vào không gian.

Trong không gian vẫn là một ngày nắng ấm.

Tuy nhiên, anh dần dần bắt đầu thích ứng với sự thay đổi đột ngột của thời tiết, anh đi thẳng đến phòng tạp hóa mà anh đã thiết lập trong không gian.

Lâm Phong nhớ rõ ràng, trong phòng tạp hóa có sợi dây thừng mà trước đó anh đã nhét vào, nó dày và chắc chắn.

Quả nhiên, anh nhanh chóng lục ra được sợi dây gai, rồi bước ra khỏi không gian.

"Lâm Phong, cậu mở cửa hàng tạp hóa àI"

Khúc Bố ngạc nhiên khi thấy Lâm Phong lấy ra một bó dây thừng bằng sợi gai, to bằng hai ngón tay cái.

"Nhà của cậu đúng là cần gì có nấy, thật sự là của cậu!"

Ông ấy mặc kệ mình đã kiệt sức, nói đùa với Lâm Phong.

"Cha, nhanh trói A Phổ lại, con giữ không nổi rồi!"

Trát Tây Thứ Nhân đang giẫãm lên người A Phổ vội vàng thúc giục, khuôn mặt đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng.

Khúc Bố cầm lấy sợi dây gai trong tay Lâm Phong rồi trói A Phổ lại. Một phút sau, A Phổ đang nằm trên mặt đất, cuộn tròn nằm nghiêng, hai mắt mở to như quả chuông đồng.

Lúc này toàn thân hắn bị trói như bánh chưng, nằm bất động, mặt đỏ bừng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

"Xong rồi, chúng ta khiêng hắn vào trong lều đi!"

Khúc Bố võ võ lớp bụi trên tay, đắc ý nhìn A Phổ nằm trên mặt đất không thể di chuyển, tựa như ngưỡng mộ tác phẩm thành công của mình.

Trát Tây Thứ Nhân hiểu ý, ngồi xổm xuống nâng đầu A Phổ lên.

Bên kia, Khúc Bố cũng đi tới, ngôi xổm xuống nâng chân hắn lên.

Hai người họ khiêng A Phổ lên, hai bên trái phải nhưng khiêng tảng đá, đi vào trong lầu.

Lâm Phong ở một bên nhìn hai người, không có chỗ nào cho anh chen tay vào, nên đành phải đi theo ở phía sau.

"Được rồi, A Phổ chết tiệt, mau nói ra sự thật đi!"

Khúc Bố cúi xuống nhìn A Phổ bị ném cạnh bếp lửa, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Tại sao mày lại làm Khương Y Thanh hôn mê, mày rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?"

Ông ấy trừng to mắt, cố tình giả vờ hung dữ.

Tuy nhiên A Phổ vẫn bất động, nằm nghiêng trên mặt đất với khuôn mặt vô cảm, chỉ ngây người nhìn về phía trước, không có ý định trả lời bất cứ điều gì.

Lâm Phong bình tĩnh, ngồi ở một bên, nhíu mày suy nghĩ cái gì đó.

"Khúc Bố, đừng ép buộc hắn, vô ích thôi..."

Anh nhìn A Phổ trên mặt đất, sau đó nhìn Khúc Bố đang bày ra vẻ mặt dữ tợn.

"Cháu nghĩ Khương Y Thanh có khả năng không phải bị hắn làm cho hôn mê..." Anh nói xong ngoảnh mặt đi, cúi đầu bỏ thêm củi vào bếp.

"Cái gì? Khương Y Thanh hôn mê không phải do hắn à?”.

Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân gần như đồng thanh hỏi anh, cả hai đều nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong cau mày nhìn ngọn lửa đang cháy trong bếp, nhưng cũng không trực tiếp trả lời.

Từ cuộc đối đầu vừa rồi giữa mình và A Phổ, anh có cảm giác mơ hồ rằng A Phổ trước mặt mình không phải là một "nhân vật độc ác", ra tay tàn nhẫn với người khác.

Cuộc đối đầu khi đó giữa hai người, từ đầu đến cuối A Phổ có vô số cơ hội để ra tay giết mình, nhưng hắn không hề ra tay.

Ngay cả khi Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân cuối cùng đã khuất phục được hắn, hắn vẫn im lặng không phản kháng gì nhiều.

Người đàn ông này, nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là người độc ác.

Lâm Phong có thể khẳng định hắn chỉ là một kẻ không thể biểu đạt được bản thân, nhưng lại không thể khẳng định hắn là một kẻ hung ác.

Mấy người họ bắt hắn đều dựa vào cơ sở hắn là hung thủ hại Khương Y Thanh hôn mê.

Cứ cho rằng hắn là hung thủ khiến Khương Y Thanh hôn mê, vậy tại sao hắn lại xuất hiện lần nữa, khiến bản thân rơi vào thế bị động, bị người khác bắt được trói lại như cái bánh chưng.

Hai điều này rõ ràng là không nhất quán và không hợp lý chút nào.

Vì vậy, nếu A Phổ là hung thủ, thì hắn sẽ không xuất hiện nữa.

Còn nếu hắn đã xuất hiện thì có nghĩa là hắn không phải là hung thủ.

"Đúng vậy, hắn nhất định không phải là hung thủ!" Một lát sau, Lâm Phong bỗng nhiên hiểu ra, anh ngẩng đầu lên nhìn Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân, nói ra đáp án của mình.

Cả hai đều kinh ngạc đến mức quai hàm sắp rớt xuống, họ không thể tin vào tai mình.

"Lâm Phong... cậu không nhầm đấy chứ!"

Khúc Bố tỏ ra ngạc nhiên, nhìn chằm chằm A Phổ trên mặt đất, vẫn không thể tin được.

Lâm Phong dừng một chốc, sau đó kể cho Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân nghe những gì đã xảy ra trước khi hai người họ xuất hiện.

"Nói như vậy thì có thể chúng ta đã làm chuyện có lỗi với A Phổ..."

Khúc Bố lúc này cũng như đang ở trong sương mù, ông ấy nhìn Lâm Phong rồi tự lẩm bẩm, đầu óc trở nên hỗn loạn.

"A Phổ, cậu đúng thật là khiến người khác khó hiểu, cậu rốt cuộc là đến đây làm gì?"

Ông ấy lại quay sang nhìn A Phổ nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt hắn.

A Phổ nằm trên mặt đất đã thở đều, hắn mở mắt ra, xoay người nhìn thẳng vào Khúc Bố.

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ bi thương cùng tủi nhục, hắn nhìn Khúc Bố lắc đầu.

Dáng vẻ này không hề giống hung thủ chút nào!

Khúc Bố cũng bị dao động.

Lâm Phong cũng nhìn thấy tất cả, nên anh càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình.

"A Phổ, Khương Y Thanh bị hôn mê không phải do anh làm đúng không?" Lâm Phong nghiêng người nhìn A Phổ trên mặt đất, nghiêm túc nói ra phán đoán của mình. A Phổ quay sang nhìn Lâm Phong, rồi gật mạnh đầu.
Bình Luận (0)
Comment