Chương 427: Tôi có thể cứu Khương Y Thanh
Chương 427: Tôi có thể cứu Khương Y ThanhChương 427: Tôi có thể cứu Khương Y Thanh
"Lâm Phong, Khương Y Thanh hôn mê... không liên quan đến tôi..."
Hắn cuối cùng cũng mở miệng bổ sung thêm một câu, mỗi một chữ giống như cố gắng nặn ra khỏi cổ họng, khó khăn lắm mới nói ra từng chữ ngắt quãng.
Hắn nói xong thì thở ra một hơi dài, mặt đỏ bừng vì kìm nén, như bị ai bóp cổ.
Lâm Phong nhìn thấy A Phổ có vẻ mặt đau buồn, thì trong anh cảm thấy thương cảm.
"A Phổ, nếu bây giờ tôi cởi trói cho anh..."
Anh cố ý dừng lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của A Phổ.
A Phổ nghe vậy thì gật đầu thật mạnh, đá đá hai chân như bị kích thích.
"Nếu tôi giúp anh cởi trói, anh có thể ở lại trong lều, không trốn thoát được không?”
Lâm Phong nói ra đề nghị của mình, nói thẳng vào vấn đề.
"Được, tôi hứa sẽ không chạy trốn."
A Phổ không thể chịu đựng được việc bị trói nữa nên đã đồng ý mà không hề suy nghĩ, gật đầu như gà mổ thóc.
"Lâm Phong, cậu muốn giúp hắn cởi trói thật sao?"
Khúc Bố nghe vậy thì ngạc nhiên A Phổ, sau đó nhìn sang Lâm Phong.
"Ừm, có ba chúng ta ở đây, hắn không thể chạy trốn đâu!"
Lâm Phong không chút do dự gật đầu khẳng định.
"Vậy được, Trát Tây Thứ Nhân, con cầm cây súng của A Phổ đi!"
Khúc Bố suy nghĩ một lúc rồi dặn dò Trát Tây Thứ Nhân.
Trát Tây Thứ Nhân nhặt khẩu súng của A Phổ lên, lùi lại rồi nhắm vào A Phổ đang nằm trên mặt đất.
"A Phổ, nếu mày dám bỏ chạy, đạn trong khẩu súng này sẽ bắn vào người mày đấy!"
Anh ta rút chốt súng, đe dọa A Phổ đang nằm trên mặt đất.
Một phút sau, sợi dây thừng trói quanh người A Phổ được cởi ra, hắn ngồi trên chiếc ghế cạnh bếp lửa.
Hắn cúi đầu thở hổn hển, ngồi bất động như pho tượng.
Lâm Phong và Khúc Bố cũng ngồi xuống một bên, vây hắn ở giữa.
"Bây giờ mày có thể nói được rồi."
"Tại sao mày đến đây?"
Lâm Phong hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của A Phổ, phá vỡ sự im lặng.
Cơ thịt trên mặt A Phổ giật giật, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, hắn không nhìn Lâm Phong mà nhìn chằm chằm vào bếp lửa, ngồi ngơ ngác, tựa như có điều gì khó nói.
"Đúng đó, tên khốn A Phổ mày, tại sao mày đến nhà tao hỏi thăm nơi ở của Lâm Phong?”
Khúc Bố không kiên nhẫn, thấy dáng vẻ ủ rũ của A Phổ, ông ấy nghiêng người nhìn A Phổ mắng.
"Mau nói đi, mày tìm đến đây rốt cuộc là vì cái gì?"
Ông ấy vung nắm đấm, trừng mắt hung dữ hỏi.
Lại là khoảnh khắc im lặng, không khí như đông cứng lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mấy người họ.
"Ba ba, ba ơi!" Bất chợt, giọng của Thiến Thiến vang lên. Lâm Phong đứng dậy đi tới bên giường.
"Thiến Thiến, con tỉnh rồi à?"
Anh hôn lên má của Thiến Thiến, bế cô nhóc lên.
"Dạ... trong phòng ồn quá..."
Hai mắt của Thiến Thiến mơ hồ, giống như cô nhóc chưa ngủ đủ giấc, cô nhóc nằm trên vai Lâm Phong bắt đầu làm nũng.
Cô nhóc nheo mắt nhìn những người bên cạnh bếp lửa, chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh.
"Mẹ ơi, sao mẹ còn ngủ thế?"
Cô nhóc dường như nhận ra điều gì đó, ấm ức trong nước mắt.
"Con muốn mẹ, con muốn mại..."
Cô nhóc vừa nói xong thì tách ra khỏi Lâm Phong, chạy đến bên giường của Khương Y Thanh, tựa đầu nhỏ vào mép giường.
Lâm Phong cảm thấy đau lòng, hốc mắt không khỏi ươn ướt.
"Mẹ ơi, sao mẹ cứ ngủ thế..."
Thiến Thiến đưa bàn tay nhỏ của mình ra chạm vào mặt Khương Y Thanh, những giọt nước mắt to bằng hạt đầu đã bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt nhóc.
Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân nhìn mà đau lòng không thôi.
"A Phổ chết tiệt này, mày mau nói đi chứ!"
Khúc Bố không thể chịu đựng được nữa nên trút giận lên A Phổ, hung dữ nhìn hắn mắng mỏ.
A Phổ không nhìn bếp lửa nữa, mà đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn về phía Khương Y Thanh, vẻ mặt dường như ánh lên chút buồn bã khó nhận thấy.
Lâm Phong cảm nhận được sự khác thường của A Phổ, anh bước thẳng tới, đứng trước mặt A Phổ.
"A Phổ, anh không phải rất muốn gặp Khương Y Thanh hay sao?"
"Bây giờ nhìn thấy rồi, anh muốn làm gì?"
Anh ngồi xổm xuống, đối mặt với A Phổ, nhìn vào mắt hắn như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn.
Mí mắt A Phổ khẽ động, tránh ánh mắt của Lâm Phong, chỉ nhìn xuống đất.
"Tôi... muốn cứu cô ấy..."
Trong lều rõ ràng rất yên tĩnh nhưng câu nói này như có tiếng sấm lớn, khiến mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
A Phổ nói xong câu đó, ánh mắt vẫn dán chặt trên mặt đất như cũ, như đang nói với không khí.
"Cái gì? Anh muốn cứu Khương Y Thanh?!"
Lâm Phong cho rằng mình nghe nhầm, liền ghé sát mặt A Phổ, lớn tiếng lặp lại câu hỏi, ngơ ngác nhìn hắn, bất động.
Lúc này, hai người gần như mặt đối mặt.
A Phổ vô thức lùi lại, vẫn nhìn xuống đất.
Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân ở một bên cũng tỏ ra khó hiểu, ngơ ngác nhìn hai người, trong lúc nhất thời không biết nên xen vào như thế nào.
"Lâm Phong, đừng nghe lời nói nhảm nhí của gã điên này!"
Khúc Bố bình tĩnh lại, nghiêng người vỗ nhẹ lên vai Lâm Phong.
"Hắn mà có lòng tốt cứu Khương Y Thanh gì chứ!?"
Ông ấy cố ý nói to, nhắc nhở Lâm Phong đang sững sờ.
Thiến Thiến bị cuộc trò chuyện của nhiều người thu hút, cô nhóc quay lại nhìn những gì đang diễn ra trước mặt, bất chợt kêu lên "Oa..." "Lâm Phong, cậu tỉnh táo lại đi!"
Khúc Bố nhìn thấy Lâm Phong vẫn ngồi xổm bất động trước mặt A Phổ, ông ấy lo lắng nên hét lên với Lâm Phong đang ngồi đó.
Thiến Thiến sợ hãi đến mức khóc to lên.
"Ba ba, ba ba, con sợ...
Cô nhóc nghẹn ngào khóc, đưa tay về phía Lâm Phong.
Trát Tây Thứ Nhân đang cầm súng đứng bên cạnh, nóng lòng không biết phải làm sao nhưng lại không dám bỏ súng xuống.
"Lâm Phong, cậu mau tới xem Thiến Thiến đi, đừng nghe hắn nói nhảm!"
Anh ta hét to nhắc nhở, giơ súng trên tay lên làm tư thế ngắm vì sợ A Phổ hân cơ hội chống cự và bỏ chạy thoát khỏi họ.
Lâm Phong phớt lờ Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân, cũng không để ý đến tiếng khóc của Thiến Thiến.
Anh nhấc tay lên, vươn tới và nắm chặt lấy vai của A Phổ.
"A Phổ, anh nói anh có thể cứu Khương Y Thanh đúng không?"
Anh bấu chặt vào vai A Phổ như muốn xuyên thủng quân áo vậy.
Anh luôn nhìn chằm chằm vào mắt của A Phổ, như muốn đọc được nội tâm của hắn thông qua ánh mắt.
Sau vài giây, A Phổ cuối cùng cũng cử động và ngẩng mặt lên.
"Đúng vậy, Khương Y Thanh đi lạc, tôi có thể tìm cô ấy trở về..."
Hắn bình tĩnh nhìn Lâm Phong, nhưng ánh mắt lại kiên quyết và quyết tâm hơn.
"Đi... đi lạc?"
Lâm Phong rất hoang mang, thầm lẩm bẩm.
Tuy nhiên, người đàn ông bí ẩn trước mặt anh chắc chắn đang ẩn giấu một bí mật bí ẩn nào đói Anh ngày càng chắc chắn hơn về điều này.