Chương 428: Ngâm xướng thân bí
Chương 428: Ngâm xướng thân bíChương 428: Ngâm xướng thân bí
"A Phổ, cậu dự định làm sao tìm trở vê Khương Y Thanh đã mất?"
Lâm Phong buông cánh tay của A Phổ, đứng lên.
Bầu không khí dân dần hòa hoãn lại.
Lúc này Thiến Thiến cũng ngừng khóc, đặt cằm ghé vào bên người Khương Y Thanh, không biết suy nghĩ tâm sự gì.
A Phổ cảm thấy Lâm Phong đã từ bỏ tư thế gây sự vừa rồi, thân thể nhích lại phía trước, cũng buông lỏng.
Gã không để ý đến câu hỏi của Lâm Phong, chậm rãi đứng lên.
"Đừng nhúc nhích, đứng tại chỗt"
Trát Tây Thứ Nhân vẫn căng thẳng nhìn thấy A Phổ đứng lên, lớn tiếng quát.
Nói xong y dựng thẳng cây súng trường trong tay, báng súng đen thùi lùi cũng di chuyển theo thân thể A Phổ đứng lên, nhắm ngay đầu của hắn.
Khúc Bố thấy thế, kinh ngạc đến mức nhảy tới trước, vung tay nắm lấy một cánh tay của A Phổ, trói ra sau lưng, cổ tay vòng qua trước cổ của gã, ghìm chặt rồi cổ của gã.
"Thằng ranh đàng hoàng cho tôi một chút!"
Hắn gia tăng sức lực, một bước cũng không nhường.
A Phổ né tránh không kịp, lảo đảo lui về phía sau ngã xuống trên người Khúc Bố, nửa người trên bị khóa được lao lao, căn bản không thể động đậy.
Nhưng hắn dường như cũng không có ý định phản kháng, vẫn đứng thẳng người, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Khúc Bố, anh buông hắn ra trước." Lâm Phong đứng ở trước mặt A Phổ, tâm mềm nhữn.
"Súng của Trát Tây Thứ Nhân đang nhắm vào hắn, hắn không làm được gì đâu."
Nói xong y nhìn sang Khúc Bố, lại nhìn Trát Tây Thứ Nhân đang vô cùng tập trung, vẻ mặt nghiêm túc.
Trát Tây Thứ Nhân hiểu ý gật gật đầu, lùi lại mấy bước, gia tăng tâm bắn rộng hơn.
Khúc Bố do dự một chút, chậm rãi buông lỏng tay ra.
- Khụ khu...
Có thể là mới vừa rồi bị Khúc Bố bị siết cổ quá chặt, A Phổ cúi người xuống ho khan dữ dội.
Nhưng hắn nhanh chóng hồi phục trấn tĩnh, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lâm Phong gật đầu.
"Lâm Phong, tôi có thể... đi xem Khương Y Thanh không?”
Nói xong hắn nghiêng đầu, ngắm nhìn Khương Y Thanh trên giường, rồi quay đầu lại, nhìn thẳng mặt của Lâm Phong.
Lâm Phong kinh hãi, đầu lại "Ông" một cái, máu vọt đến đỉnh đầu.
Vừa rồi thời điểm A Phổ nói hắn có thể cứu tỉnh Khương Y Thanh, là anh biết A Phổ nhất định sẽ đưa ra yêu cầu tiếp cận Khương Y Thanh.
Tuy trong lòng anh sớm có chuẩn bị, nhưng nghe A Phổ tự mồm nói ra, anh vẫn cảm thấy tim như ngừng đập, bất an cùng lo lắng lan khắp toàn thân, làm cho anh vô cùng không quen.
Do dự vài giây, Lâm Phong vẫn gật đầu.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh một giây cũng không hề rời khỏi mặt của A Phổ.
Lúc này, anh thấy rõ trên mặt của A Phổ thoáng hiện vẻ thoải mái cùng giải thoát, thậm chí khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Biểu cảm này, Lâm Phong chưa bao giờ thấy ở trên mặt của A Phổ.
Anh vội tránh ra, tách ra lối đi nhỏ ở trước mặt của A Phổ.
"Đợi đãt"
A Phổ vừa muốn nhấc chân, Lâm Phong đột nhiên ngăn lại.
"Tôi đi ôm Thiến Thiến."
Nói xong anh đi tới đi trước, đi tới bên giường, ôm lấy Thiến Thiến.
"Ba ba, mụ mụ sắp tỉnh lại à?"
Thiến Thiến dường như cũng ý thức được có chuyện gì sẽ phát sinh, Khương Y Thanh chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.
Lâm Phong ôm thật chặt Thiến Thiến vào trong ngực, dùng sức gật gật đầu.
A Phổ vẫn mặt tỉnh bơ, bước đến đứng ở bên cạnh Lâm Phong, chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía Khương Y Thanh ở trên giường.
Anh chậm rãi cau mày lại, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng chưa từng có.
Trát Tây Thứ Nhân cùng Khúc Bố cũng theo sau, vây A Phổ vào giữa, phòng ngừa lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
"A Phổ, giờ cậu thấy Khương Y Thanh rồi."
Lâm Phong sợ người lạ ra làm ra chuyện gì sai lâm, vội vã thúc giục.
"Cậu định làm sao cứu tỉnh cô ấy?"
A Phổ không nói gì, cúi người xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mấy người không dám thở mạnh, đồng loạt nhìn chăm chú vào hắn.
Chỉ thấy A Phổ chậm rãi vươn một tay, nắm lấy bàn tay của Khương Y Thanh, giữ trong lòng bàn tay. "A Phổ cậu..."
Lâm Phong nhìn thấy vậy thì giật mình, chuẩn bị ngăn cản, rồi lại nuốt lời trở vào.
Chỉ thấy A Phổ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại phun mạnh ra.
Trên môi hắn nhúc nhích, trong miệng rõ ràng đang lầm bẩm gì đó.
Lâm Phong cách gần nhất, bị cảnh tượng trước mắt kinh hãi đến một câu cũng không nói được.
Anh vểnh tai lắng nghe, nhưng không nghe rõ được chữ nào.
Giọng nói phát ra từ miệng A Phổ nhẹ nhàng như nước, như nước chảy róc rách nhẹ nhàng, như một câu thần chú cổ xưa và huyền bí.
Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân cũng kinh hãi đến mức ngẩn người tại chỗ, như bị trúng ma pháp, há to miệng nhìn mọi thứ phát sinh trước mắt, giống như đang nằm mơ.
Ngay cả Thiến Thiến cũng che miệng, tò mò nhìn nhìn, không dám nói câu nào.
Thời gian như bị đóng băng, trong không khí không có bất kỳ tiếng động nào, ngoại trừ ngâm xướng phát ra từ trong miệng của A Phổ vọng lại, khi thì du dương, khi thì cao vút, kéo dài không ngừng.
Tất cả mọi người giống như bị đột ngột thôi miên, không có người nói chuyện, chỉ nhìn sững sờ.
Thời gian từng giây một trôi qua, không biết qua bao lâu, ngâm xướng phát ra từ miệng của A Phổ rốt cục cũng ngừng lại.
Hắn buông lỏng tay của Khương Y Thanh, tay rũ ở trước người, chậm rãi mở mắt.
Lâm Phong cũng như đột nhiên tỉnh ngủ lại, giật mình.
Anh nhìn Khương Y Thanh trên giường, vừa nhìn về phía A Phổ đã xong việc. Lúc này trên mặt của A Phổ lại chảy ra mồ hôi hột, gương mặt đỏ bừng, cứ như mới vừa trải qua cuộc chạy cự li dài mấy cây số.
Khúc Bố cũng đã tỉnh táo lại, gã vỗ vỗ mặt mình, cố khiến mình tỉnh táo lại.
Trát Tây Thứ Nhân đứng ở đẳng xa chợt sợ run cả người, súng trong tay không biết từ lúc nào đã chĩa xuống mặt đất, suýt chút nữa rời tay của mình.
Gã sợ run cả người, giống như đột nhiên tỉnh ngủ, vội vã đưa súng lên, lại nhắm ngay A Phổ.
"A Phổ, cậu vừa rồi... vừa làm gì với Tiểu Thanh?"
Lâm Phong dùng sức chớp mắt vài cái, nhìn A Phổ mở miệng hỏi.
A Phổ nặng nề thở dài, giơ tay lên và dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.
Hắn một câu cũng không nói, không để ý đến mấy người, đi thẳng tới cái ghế bên cạnh lò lửa, nặng nề ngồi lên, cúi đầu nhắm hai mắt lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy người càng thêm vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, kinh gãi không nói lên lời.
Trát Tây Thứ Nhân cầm súng trường lâu quá đau tay, đành phải thu lại súng trường, đứng trên mặt đất.
"Lâm Phong, quái nhân vừa nãy, đến cùng đã làm gì?"
Khúc Bố cũng đứng ở bên giường, nhìn Khương Y Thanh, lẩm bẩm.
Trát Tây Thứ Nhân cũng không để ý tới A Phổ có gì uy hiếp không, cũng xông tới.
"Đúng vậy, vừa nãy xảy ra cái gì?..."
"Sao ta... cứ như đang ngủ."
Lâm Phong cũng như lọt vào trong sương mù, không biết nên trả lời câu hỏi của hai người làm sao, đành phải lắc đầu, biểu thị mình cũng không rõ lắm. Thiến Thiến không biết đã ngủ từ lúc nào, lại nằm ở trên vai của mình ngáy khò khò.